1 Gia thế của Cận Liễu Liễu có lịch sử khá sâu xa, nếu phải kể chỉ sợ suốt ba giờ cũng kể không xong. Ông cố tổ của Cận Liễu Liễu trước đây từng làm quan cửu phẩm tép riu, đây chính là bằng chứng tốt nhất mỗi khi gia đình nàng muốn làm ra vẻ này nọ.
2 Cận Liễu Liễu khóc đến mệt liền dùng mảnh vải trên đầu ( ta nghĩ đây là khăn trùm đầu của cô dâu) lau mặt sạch sẽ, sau đó trèo lên giường lớn ngủ. Ngoài đại sảnh, tiệc rượu vẫn tiếp tục đến tận khuya.
3 Cận Liễu Liễu ăn uống no đủ, còn nằm mộng thấy đang ăn gà nướng. “Đinh đinh đinh đinh” Một loạt tiếng ồn ào như sét đánh bên tai làm Cận Liễu Liễu bị dọa đến hồn vía đều bay mất một nửa.
4 Cận Liễu Liễu bị Vú Trương vừa lôi vừa kéo vào phòng Lý thị: “Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, không tốt!”Lý thị còn đang ngủ trưa bị Vú Trương làm cho hoảng sợ, tức giận mắng: “Có chuyện gì mà ồn ào như vậy?”Vú Trương ở ngoài cửa phòng vội vã nói: “Thiếu gia, thiếu gia muốn tam thiếu phu nhân mỗi ngày rời giường phải đi đến viện hầu hạ người.
5 Cổ Vưu Chấn thấy nàng không có chút biểu hiện không vui nào, vẻ mặt tự nhiên liền muốn động thủ uy mình ăn cơm, cái mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, úc một thìa cháo chờ hắn há miệng ăn cơm trong lòng đột nhiên có cảm giác vui vẻ.
6 Mặt trời đã ngả về phía tây, ở bên ngoài hoạt động cả một ngày Cổ Vưu Chấn cuối cùng cũng trở về phòng. Ngọc trúc đã kêu phó dịch thắp lên ở trong sân rất nhiều đèn lồng, trong phòng các góc cũng đều thắp rất nhiều đèn nến làm cho nơi nơi sáng trưng.
7 Ngọc trúc bởi vì thấy trên sàn nhà chính có hai kiện y phục của Cận Liễu Liễu, lại thấy thiếu gia cùng nàng đi vào buồng trong, tự nhiên biết thiếu gia là đang muốn làm trò cười.
8 Đêm dài yên tĩnh, Cổ gia to như vậy, trừ bỏ người gác đêm cùng người gõ mõ cầm canh, tất cả đều đã ngủ say. Đã không biết là canh mấy, Cận Liễu Liễu mới được tiểu liên dìu, lắc lư xiêu vẹo trở lại trong viện của mình.
9 “Tam thiếu phu nhân, tỉnh tỉnh, nên dậy thôi !” mặt trời đã bắt đầu lên rồi, nha hoàn tiểu liên liền chạy vội tới trong phòng Cận Liễu Liễu, muốn gọi nàng dậy.
10 Cận Liễu Liễu cho dù ngu độn như thế nào, nhưng cũng biết nói “Namnữ ái ân” bốn chữ là chỉ chuyện gì, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đến đỏ bừng: “Này! Phi! Phi! Ta còn tưởng rằng nhị thiếu phu nhân cho ta cái gì thứ tốt đâu! Nguyên lai là cái không biết xấu hổ như vậy! Ngươi nhanh cầm nó mang đi! Mắc cỡ chết được! Mắc cỡ chết được!”Vân thượng chế nhạo bộ dáng không một chút đứng đắn: “Tam thiếu phu nhân đang nói cái gì vậy?Namnữ hoan ái, vốn là là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
11 Ngày thứ hai tỉnh lại, không biết là bởi vì thủ pháp xoa bóp của Vân Thượng Phi xuất thần nhập hóa hay không, mà Cận Liễu Liễu cảm thấy cả người thư thái, cảm giác mệt mỏi đã biến mất không ít.
12 Cận Liễu Liễu ủy ủy khuất khuất đáp ứng, ban đêm khi ngủ tiếp tục ôn tập những gì mà Vân Thượng Phi cùng nhị thiếu phu nhân dạy nàng. Đến sáng sớm, Tiểu Liên chạy tới gọi nàng rời giường, kêu bao nhiêu lần cũng không tỉnh.
13 Cận Liễu Liễu không khỏi hấp một ngụm lãnh khí, như bị một chậu nước lạnh từ đầu đổ xuống, chỉ cảm thấy khí lạnh từ bên ngoài đến trong lòng, cả người lạnh run.
14 Cận Liễu Liễu bệnh nặng ba ngày, sốt cao liên tục không giảm, Vân Thượng Phi ở ban đêm cho nàng uống thuốc hạ sốt tốt nhất, nhưng vẫn là vô kế khả thi.
15 Kết quả là, liên tục rất nhiều ngày, Cận Liễu Liễu đều bị vây trong trạng thái cực đoan phấn khởi, mỗi ngày mỗi đêm cân nhắc sẽ làm như thế nào cái việc cẩu thả kia.
16 Những ngày này, thời tiết tốt lên nên trời ấm lại, mặt trời tỏa sáng chiếu xuống làm cho nhân gian đều trở nên hoà thuận vui vẻ. Ngọc Trúc bảo phó dịch mang một cái bàn ra ngoài sân, phủ lên trên một cái đệm mềm mại, bảo Cận Liễu Liễu bồi Cổ Vưu Chấn chơi cờ vây dưới ánh mặt trời tìm niềm vui.
17 Cận Liễu Liễu nghĩ rằng không đi vào cũng thành cũng thế vì vậy nói: “Chúng ta đây ngay tại dưới đầu mái hiên đáp lời đi. ”“Nói? Nói chuyện?”Nhị Ngưu khẩn trương bắt đầu xoa xoa hai tay vào nhau: “Dì Ba nương không phải kêu tiểu nhân đến hỗ trợ sao?”Cận Liễu Liễu mỉm cười: “Đúng vậy, ta chính là muốn mời ngươi giúp việc này a, theo giúp ta nói đáp lời đâu.
18 Trong lòng Cận Liễu Liễu lại bình tĩnh như một chiếc gương đồng bình thường trong phòng, thậm chí còn có chút mừng thầm. Vốn chuẩn bị để cho bọn hạ nhân gặp được rồi đến cáo trạng với lý thị cùng Cổ Vưu Chấn, không nghĩ tới Cổ Vưu Chấn cư nhiên chính mình đi đến chứng kiến sự kiện lịch sử, nàng cảm thấy đây là lão thiên gia đang trợ giúp nàng một tay.
19 Cổ Vưu Chấn nhìn thấy trên lá thư vẽ một ám hiệu nguy hiểm, thân mình nhất thời nhoáng lên một cái. Nhưng chỉ trong chốc lát, hắn liền tỉnh táo lại, quăng Cận Liễu Liễu sang bên cạnh, xé mở lá thư ra nhanh chóng xem xong, tiếp theo giao cho Ngọc Trúc.
20 Nghe thấy cha nàng gọi nàng. Cận Liễu Liễu lập tức đem hành lý đặt xuống hiên nhà, vui vẻ chạy vào trong phòng cha mẹ, đã thấy cha nàng ngồi tựa vào đầu giường, tinh thần hiển nhiên là so với trước khi nàng rời nhà tốt hơn rất nhiều, nhất thời cao hứng nhảy lên.