41 Cận Liễu Liễu thấy Quý Mẫn Chi cứ nhìn mình chằm chằm ánh mắt nóng rực làm nàng cũng có chút ngượng ngùng, cúi đầu trồn vào ngực Hàn Thượng. Hàn Thượng thấy thế kéo đầu nàng về gần mình hơn một chút: “Liễu Liễu chớ sợ, Mẫn Chi là lưu manh số một tại kinh thành, ngươi không cần khách khí với hắn, nếu cảm thấy hắn phiền chán chúng ta liền đá hắn xuống khỏi thuyền, chỉ cần nàng thấy vui là được.
42 Mọi người trên thuyền đều ngẩn ra, hiển nhiên là không dự đoán được sẽ có người nhảy xuống trước đám thủy thủ. Hàn Húc là người đầu tiên có phản ứng, ý thức được Cổ Vưu Chấn là người nhảy xuống, hắn e sợ Cổ Vưu Chấn sẽ gặp chuyện không may vội vàng gọi đám thủy thủ nhảy xuống nước cứu người.
43 Ngày ấy sau khi Hàn Thượng chạy đi thì không còn trở lại chỗ Cận Liễu Liễu nữa. Bởi vì hắn mang theo đội thân vệ suốt đêm chạy về đất phong ở Tây Bắc.
44 Lúc này mặt trời đã về phía tây, sắc trời đỏ rực ngày càng tối lại chút ánh sáng cuối cùng cũng sắp biến mất. Trong lòng những người đi tìm Cận Liễu Liễu đều mang theo vài phần lo lắng, nơi này hẻo lánh người qua lại rất thưa thớt, mặt trời sắp xuống núi mà vẫn không tìm thấy khả năng Cận Liễu Liễu gặp phải mãnh thú là rất lớn.
45 Hắn hoảng hốt đứng dậy, vừa muốn la lên đã nghe thấy dưới sông truyền đến tiếng nước bị hắt lên, tập trung nhìn lại đã thấy Cận Liễu Liễu đang đứng dưới sông nước bao phủ đến bắp chân nàng.
46 Gần trưa một ngày hè, trong thủy đình tại hồ sen Liên cư vài nữ tử mỹ mạo thanh nhàn đang ngồi đàm thoại việc nhà. Cận Liễu Liễu mặc y phục bằng sa mỏng màu lục ngồi ngay cạnh lan can cúi đầu nhìn mấy con cá chép đỏ bơi qua bơi lại dưới hồ sen không hiểu sao lại thất thần.
47 Cận Liễu Liễu mở to hai mắt, khó hiểu hỏi: “Cái gì vậy?”Lê Tuyền lấy trong bọc bên cạnh ra một quyển trục, đắc ý dào dạt mở ra, bên trên quyển trục cư nhiên vẽ bốn người, chính là phụ mẫu Cận Liễu Liễu và bọn đệ đệ.
48 Dường như là xác nhận ý niệm không tốt trong đầu Cận Liễu Liễu, khi gió thu đến là lúc tin tức Hàn Thượng thân nhiễm kỳ độc hấp hối được đưa đến kinh thành.
49 Hai năm sau, bên trong Hắc Phong trại một thanh âm thanh thúy dịu dàng dồn dập vang lên: “Văn Hiên, Văn Hiên!”Cùng với giọng nói ngọt ngào là một người thon thả nữ tử mặc y phục bằng vải thô màu lục nhạt đi ra khỏi phòng, đôi chân nhỏ nhắn chạy chung quanh xem xét, trên khuôn mặt xinh đẹp vô song hiện ra thần sắc lo lắng, nhưng mỗi động tác giơ tay nhấc chân cũng không mất phong độ chút nào, ngay cả tư thế quay đầu xoay thắt lưng đều đẹp đến nỗi không thể dời mắt.
50 Lê Tuyền sửng sốt: “Liễu Liễu, ngươi nói như vậy có ý gì?”Cận Liễu Liễu cắn chặt môi dưới, do dự nửa ngày mới nói: “Tuyền ca ca, ngươi đừng hỏi. Tóm lại một người tốt như ngươi không nên tìm ta.
51 “Ta không buông, có chết ta cũng không buông! Thật vất vả ta mới có thể lại được ôm lấy nàng một lần nữa cho dù là chém đứt hai tay của ta ta cũng không buông.
52 Cả Cận lão cha và Cận gia tẩu tử đều mới là lần đầu nhìn thấy Cổ Vưu Chấn cho nên cũng không biết hắn là ai. Cận gia tẩu tử bởi vì khuôn mặt Cổ Vưu Chấn giống như không phải con người (ka ka, có cần nhắc lại 2 lần ko?) mà giống thần tiên trên trời hơn nhất thời có chút ngây người.
53 Một tháng sau khi chuyện này qua đi, Cổ Vưu Chấn quả thực không tiếp tục tiếp cận Cận gia. Nhưng trong thôn những lời đồn đại lại nổi lên bốn phía, bất quá người Cận gia luôn luôn sống rất an phận mọi người cũng chỉ bàn tán một chút thôi.
54 “Ta tin, ta đương nhiên tin hai đứa các ngươi đều đã lớn cả rồi. Biết sai thì sửa là được. Kỳ thật tỷ tỷ cũng biết mấy đứa bé trai đánh nhau cũng không phải là chuyện gì lớn.
55 Sau sự việc đó một thời gian, tuy rằng A Bảo và A Bối vẫn phải chịu một số lời nói khó nghe ở học đường nhưng hai người thủy chung nhớ rõ bộ dạng ngày đó tỷ tỷ mang theo bọn họ đi nhận lỗi phải cúi đầu trước người ta.
56 “Ta nói vì sao ngày đó bọn họ lại mua nhiều đồ dùng như vậy chứ, cả một chiếc xe đẩy cũng không chở hết. Nguyên lai là đã sớm biết chuyện Hoàng Thượng muốn tiêu diệt nên dự trữ đồ! Nữ nhân này cũng quá gian xảo! Biết rõ chuyện tiêu diệt cũng không nói cho người trong thôn biết.
57 Cả nhà Cận Liễu Liễu theo Cổ Uy đi đến đường lớn quả nhiên bình an vô sự. Dọc theo đường đi đám người Cổ Uy đều đối xử với Cận Liễu Liễu như thiếu phu nhân, tất nhiên là cẩn thận lễ phép không dám có hành động không thỏa đáng.
58 “Bảo vệ? thời gian chúng ta ở trong thôn cần ngươi bảo hộ cái gì? Vì sao còn có người ở nơi đó giám thị chúng ta?”Cận Liễu Liễu muốn giọng nói của mình trở nên sắc sảo đanh đá, nhưng trời sinh nàng không phải là người như vậy, chỉ có thể miễn cưỡng để cho lời nói của mình nghe qua có chút cường ngạnh.
59 Nhưng rốt cục nàng vẫn nợ hắn một câu xin lỗi. Đêm dài yên tĩnh, Cận Văn Hiên đã ngủ rất say, Cận Liễu Liễu mở gói đồ dùng tùy thân mang theo lộ ra một cái bọc nhỏ thật dày, lấy ra con quay nhỏ ngày xưa.
60 Đã trở lại, rời khỏi nơi hát hí khúc, nàng mới bắt đầu nhận ra bản thân nàng còn sống, rõ ràng còn sống. Trước đây mẫu thân nàng từng nói một câu: bí đỏ xứng ngân qua, hồ lô qua xứng bí đỏ.