1 Edit : BW_mylove_SGBeta : KurtNăm ấy vừa tròn mười hai tuổi, ta trèo lên trên bức tường bao quanh Tang phủ, dùng một hòn đá lớn ném vào đầu người đi đường ở bên ngoài, sau đó lập tức nhảy xuống nấp ở đằng sau bức tường, che miệng cười xấu xa.
2 Phu nhân khinh thường "Ừ" lên một tiếng, đáp lại cho có lệ. Sau đó, bà ta quay ngay sang người bên cạnh: "Mau lấy số đo của nó đi. ""Dạ. " Người bên cạnh gật đầu.
3 Chuyện Tang gia có phụng thể nhanh chóng lan truyền ra ngoài, bất luận đó là tin đồn thất thiệt hay bị phủ nhận cũng đều khiến người ta chú ý. Ngày mười ba tháng bảy, sinh nhật của Thiên Lục.
4 Ngay thời khắc đó, hai chân ta giống như bị đóng đinh cứng ngắc tại chỗ, muốn nhấc chân chạy cũng không nhúc nhích nổi. Đúng lúc này, có một bàn tay đưa đến trước mặt ta, nắm lấy cổ tay của ta, quát khẽ: "Ngươi bị ngốc à? Còn không chạy mau!" Ta còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần, đã bị người đó kéo chạy cuồng cả chân.
5 Ta nghe, có điểm hài lòng, có điểm sinh khí. Cố ý bỏ qua rồi tay hắn, hơi giận nói: "Ngươi là chê ta hiện tại ăn mặc sai sao?" Không tự chủ cúi đầu liếc nhìn y phục của mình, đích xác, cùng hắn đứng chung một chỗ, kém nhiều lắm.
6 Tiên đế ngoại trừ thái tử, liền chỉ có một vị Chiêu Dương đế cơ, không nữa cái khác con nối dõi. Nghe nói tiên đế đi đột nhiên, liền di chiếu cũng không từng lưu lại.
7 Cẩn thận từng li từng tí ôm kia bao quần áo mới, vui chạy về phòng cất kỹ mới đi ra. Cố Khanh Hằng rất nghe lời ngồi ở trong sân chờ ta, thấy ta chạy tới, hắn đứng lên, hướng ta mỉm cười ngọt ngào.
8 Ta nhất thời hiểu ý của nàng, nàng là muốn nói ta làm thân y phục là trộm tới. Nắm chặt nắm tay, ta bán ngồi dậy, lớn tiếng nói: "Ngươi nói bậy, y phục này là Khanh Hằng tống của ta!" "Khanh Hằng?" Phu nhân nhíu mày, xem ra nàng là chưa từng nghe nói qua Khanh Hằng tên này.
9 Ngày đó, ta nhớ không rõ đã trúng bao nhiêu hạ hèo. Thân thể, sớm đã thành đau đến tê dại. Nước mắt chảy xuống, theo nóng hổi mãi cho đến băng lãnh. Thiên Phi liếc mắt nhìn cười lớn, rất là đắc ý.
10 Ta chần chờ hạ, cuối cùng thân thủ gõ môn. Thùng thùng Cửa mở, lộ ra tuổi còn trẻ tăng nhân mặt. Ta thoáng lúng túng thấp đầu, hắn lại là ôn hòa cười, hỏi: "Tiểu thí chủ cần phải tiến vào tránh mưa?" Nói, đã trắc thân.
11 Đầu ngón tay chạm đến then cửa, cũng đang kia trong nháy mắt, ta dường như nhìn thấy ngoài phòng hiện lên một bóng người. Tay run lên bần bật, che lồng ngực của mình, hoa mắt đi? Ta lại chỉ chần chờ một chút, "Xôn xao" mở cửa phòng, ôm đầu xông ra ngoài.
12 Đúng vào lúc này, lại một tiếng sấm sét đánh xuống, ta kinh kêu một tiếng, thuận thế ngồi xổm xuống đi ôm lấy đầu. "Làm sao vậy?" Hắn cạn thanh hỏi, nhưng chưa đi tới.
13 "Tang ——" hắn nhỏ giọng nhớ kỹ, tiện đà lại hỏi, "Chữ nào?" Ta mặc dù không biết chữ, tên của mình vẫn là biết. Nghe Tô Mộ Hàn hỏi, trong lòng không khỏi có chút ít tiểu nhân kiêu ngạo.
14 Hắn đột nhiên nói: "Không được hỏi lại. " Một câu, đem ta lời ra đến khóe miệng cứng rắn ép đi xuống. Trầm mặc chỉ chốc lát, ta nhìn hắn, có điểm bất cứ giá nào cảm giác, hỏi: "Ta nếu là không có vấn đề, làm sao cần phải tiên sinh đến giáo?" Ta còn sợ lời của ta làm cho hắn sinh khí, không nghĩ tới hắn hãy còn cười rộ lên, cạn thanh nói: "Không được hỏi lại chuyện của ta.
15 Trong một đêm, dũng khí của ta như trở lại. Ta hiểu, đều là do Tô Mộ Hàn cho ta. Ngày hôm sau, ta không đi gặp y, cũng không nói lời tạm biệt với tăng nhân trong chùa miếu.
16 Mỗi khi ta phiền muộn, Tô Mộ Hàn luôn trầm giọng nhắc nhở: "Tĩnh tâm lại, để cho lòng phẳng lặng, bình tâm chịu đựng, một thời gian ngắn nữa mọi việc sẽ thuận lợi hơn.
17 Ta giơ tay lên, khẽ chạm vào cái trán trơn bóng của mình, lại nhìn người thiếu niên đang tươi cười dịu dàng trước mặt mình. Hóa ra, dù cho không ai nhớ rõ năm nay ta tròn mười lăm tuổi, vậy mà vẫn có Cố Khanh Hằng luôn để ý đến ta.
18 Nếu như trước y chỉ suy đoán thì giây phút này này đã được khẳng định rõ ràng, không còn gì phải rào trước đón sau nữa. Đúng vậy, ta muốn tham gia tuyển tú nữ, ta muốn tiến cung.
19 Lần này, người mở cửa cho ta là lão trụ trì của ngôi chùa. Lão trụ trì chắp hai tay tạo thành hình chữ thập cúi người chào ta rồi mời ta bước vào: "A di đà phật, thì ra là Tử cô nương tới.
20 Thấy Tô Mộ Hàn không nói tiếp, ta không nhịn được vội hỏi: "Chưa chắc cái gì?" Nếu y muốn nói Cố Khanh Hằng sẽ không giúp ta, đương nhiên ta sẽ không tin.