41 Nàng ta đẩy Thiên Lục ra, bước thật nhanh tiến lên túm lấy tóc ta, hung hăng mà giật. Ta đau đến nỗi rên lên, nhưng nàng ta nhất định không chịu buông, vừa nắm vừa mắng nhiếc: “Con tiện nhân này, mày nghĩ mày tiến cung thì có thể làm gì ? Cái loại như mày sinh ra đã thấp hèn, có sống thêm nữa thì cũng chỉ thế thôi.
42 Phương Hàm nhìn ta một lúc lâu, ánh nhìn dần trở về lãnh đạm như bình thường, xoay người đi nói: “Ngươi đi theo ta”Trong lòng ta chấn động, không biết nàng có ý gì, nhưng dù sao Phương Hàm cũng đã nói, ta chỉ còn cách phải đi theo.
43 Phương Hàm trầm tư trong chốc lát, lại hỏi: “Nếu là tiểu thư của Tang phủ, vì sao lại thành ra thế này?”Ta cười một tiếng rồi nói: “Không được sủng, cho nên thành thế này”.
44 Ta bị mang về Huyễn Nhiên Các. Thiên Phi ra lệnh bắt ta quỳ ở trong sân, ta vốn không chịu quỳ, nàng liền sai một thái giám cầm phất trần quật vào chân bắt ta phải quỳ xuống: “Ngươi không phải thích làm cung nữ sao? Vậy hôm nay ta sẽ cho ngươi quỳ đủ”.
45 Thiên Phi và Thiên Lục cuối cùng mới giật mình, ta nhìn theo tiếng nói, thấy một người nữ tử trang phục lụa là được cung nữ đỡ tay chầm chậm đi tới. Trang phục màu nâu được thêu những sợi chỉ bạc, móng tay màu hồng phấn thon dài, mùi hương phảng phất bốn phía.
46 Các cung nhân đem ta kéo ra ngoài đột ngột buông tay, ta dĩ nhiên không thể đứng thẳng được, mềm oặt co quắp người ngã xuống. Không biết ai đã đá ta một cái.
47 Khó khăn bám vào tường đứng lên, cơn đau đớn từ đầu gối bị thương truyền đến khiến ta không khỏi nhíu mày, nếu không phải tay ta đang vịn vào tường, sợ rằng muốn đứng thẳng cũng không thể được.
48 Ta quay trở lại ngồi xuống giường, cúi đầu nhìn hộp thuốc mỡ trước mặt, đưa tay cầm lấy nắp hộp, mở ra, nhấc nó lên ngửi ngửi. Mùi thuốc mỡ không hề gay mũi, ngược lại còn có một mùi thơm dịu tỏa ra, như thấm vào lòng người.
49 Edit : heybabyBeta : yk_nhubinhCung nữ vâng dạ đáp lời, đi đến chỗ ta, hắng giọng một cái nói: "Còn không mau khuỵu gối thấp xuống một chút nữa?"Ta nghiến răng, đã khụyu gối lâu như vậy, còn muốn ta khụyu xuống thêm nữa sao?"Thế nào, không nghe thấy à?" Cung nữ nhướng mày, lạnh lùng nhìn ta.
50 Edit : heybabyBeta : yk_nhubinhNhưng ta cũng không thể đứng ở cửa đợi đến tận bình minh được? Suy nghĩ một chút, so với đứng đây chịu rét lạnh, chi bằng ta ra ngoài dạo một chút.
51 Ta đột nhiên trở nên ngây dại, đến khi có người kéo đi, ta mới giật mình kêu lên: "Hoàng thượng, nô tì bị oan! Hoàng thượng, nô tì bị oan!"Tên thái giám kia đi tới, đem cây phất trần đánh lên đầu ta, mắng: "Còn dám kêu! Quấy nhiễu thánh giá, lập tức chém đầu ngươi!"Ta cắn răng nhìn y, là một tên thái giám còn rất trẻ, vẻ mặt vênh váo hống hách.
52 Ta ngạc nhiên há hốc miệng, đã thấy hắn cao ngạo mang theo đám thái giám đi một đoạn rất xa rồi. Ngước mắt nhìn đám đèn lồng treo ở phía trên, ta chỉ biết lắc đầu, cái này bảo ta làm sao trả về đây?Nếu không trả về chỗ cũ lập tức lấy đầu ta, mỗi câu hắn nói đều dứt khoát, không hề lưng chừng, nửa vời.
53 "Này, giờ này mà vẫn chưa chịu dậy sao!"Không biết ai đá ta một cước, ta bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, mới phát hiện ra mình vẫn còn mơ mơ màng màng.
54 Edit : BW_mylove_SGBeta : rabbitlynTa giật nảy mình, hắn phất tay một cái nói: "Tất cả lui xuống cho trẫm, xem ra hôm nay không cần hành hình. ""Rõ!"Tiếng bước chân đều đặn càng lúc càng xa.
55 Ta không dám nhìn hắn, bỗng nhiên hắn cúi người xuống bế ta lên. Ta cứng đờ cả người, Lý công công càng ngạc nhiên, chỉ vào ta nói: "Hoàng thượng, nàng ta, nàng ta, nàng ta.
56 Edit : libraImeBeta : heybabyLý công công thấy hành động ấy của ta, con mắt liền tóe ra lửa. Chẳng qua e ngại ta đang ở trong lòng hoàng đế, nên y không tiện lấy cây phất trần đánh ta.
57 Edit : libraImeBeta : heybabyTa bỗng nhiên nở nụ cười, lại nổi giận, chứng tỏ hắn vẫn là con người. Hắn buông lỏng bàn tay đang nắm tay ta, đứng chắp tay, không cười, cả người lạnh băng.
58 Nàng ta hơi sững sờ, thẳng tay ném chén trà về phía ta, ta hoảng sợ, theo bản năng né tránh. Nàng thở hổn hển, dứt khoát ném hết mấy cái chén trên bàn lại đây.
59 Nói không sợ, là điều không thể. Đúng như ta đã nói với Hạ Hầu Tử Khâm, ta sợ chết. Càng sợ sống không bằng chết như vậy. Thiên Phi đi về phía ta, khom người xuống, mỉm cười: “Thế nào? Hối hận rồi? Bây giờ ngươi muốn cầu xin tha thứ cũng đã muộn rồi.
60 Cảm thấy cơ thể của nàng ta rõ ràng chấn động, ngoái đầu lại nhìn ta đầy kinh ngạc. Ta lại nhỏ giọng nói: “Nương nương chắc còn nhớ rõ Như Mộng chết như thế nào?” Ta ngẩng đầu lên nghiêm mặt, kiêu ngạo nhìn nàng ta.