1 Bạch Kỳ từ nhỏ đã không thích nói chuyện, không phải không có người quan tâm, mà là Bạch Vương gia bề bộn nhiều việc, phu nhân thì suốt ngày đau ốm, hạ nhân trong phủ e ngại thân phận hắn nên cũng không dám bắt chuyện, thành ra thường xuyên hắn phải ở một mình, chơi một mình.
2 Còn nhớ từ khi còn nhỏ, Bạch Ca từng hỏi Bạch Kỳ :"Chuyện lãng mạn nhất trên thế gian này là gì? " Khi ấy, hắn đưa tay vuốt nhẹ lên tóc nàng mà trả lời : "Chuyện lãng mạn nhất trên thế gian này chính là em có thể đi cùng tôi cho đến khi hai ta già đi "Từ năm 9 tuổi suýt bị lạc mất Bạch Ca.
3 Ta không cần biết em là ai, cũng không cần biết em lấy ta vì mục đích gì. Ta chỉ cần em vẫn ở bên ta như thế này. . . Chỉ như vậy, đã là đủ. . . “Ca nhi năm nay cũng đến tuổi thành thân rồi đi.
4 "Yêu chân thành 1 người. . . là đôi khi phải đánh rơi lòng tự trọng và lãng quên đi cái tôi của chính bản thân mình. . . ""Tiểu thư, Trần thế tử là người như thế nào? " Tiểu La tò mò hỏi.
5 "Em nghĩ tình cảm của ta với em là như thế nào? " Bạch Kỳ cắt ngang lời nàng " Tiểu Ca, em biết mà, ta chưa bao giờ xem em là muội muội. Ta yêu em. "Mấy ngày này, tâm tình Bạch ca có chút hỗn loạn.
6 “Quận chúa, công chúa Bích Vân và công chúa Thu Hương đến, họ đang chờ cô ở hoa viên…”“Nga,. . Ta đã biết. . ”“Quận chúa, quận chúa, ba vị tiểu thư của nhà thái phó và Yên Lạc quận chúa tới…”“Biết rồi, biết rồi, không nên hơn nữa…” Bạch Ca tức giận gắt lên, sau lại bất lực ngồi xuống ghế…Đại khái là từ hai tuần trở lại đây, số người đến thăm Bạch Phủ càng ngày càng nhiều, không riêng gì các vương tôn đại thần, người đến còn có thể là nữ nhi của bọn họ, không tìn vương phi thì chính là tìm Bạch Ca…Mỗi ngày nàng phải tiếp không dưới mười vị tiểu thư, quận chúa, công chúa…Mới đầu nàng rất thích thú, nhưng tùy theo số lượng người đến càng ngày càng nhiều, nàng bắt đầu cảm thấy ăn không tiêu.
7 Thường nói những người sinh vào mùa xuân rất có năng khiếu âm nhạc" Trần Nhạc vừa nhấp ly trà vừa cười " Bạch Ca sinh vào tháng hai đúng không?"Bạch Ca đang mon men nhìn ngắm cây cổ cầm, thấy hắn hỏi thì mới quay đầu lại, giống như lơ đãng mà trả lời :"Đại khái là như vậy.
8 Người trong Bạch phủ đã đi ngủ cả. Đèn đã tắt. Lác đác vài hạ nhân và binh lính vẫn còn gác đêm khuya. Bầu không khí rất yên tĩnh, Bạch Ca đi xuyên qua hành lang dài dẫn đến thư phòng.
9 Bạch Ca từng rất nhiều lần lặp đi lặp lại một giấc mơ, trong mơ nàng mặc áo bông đỏ, đội mũ len đỏ hoảng loạn đứng giữa đoàn người hối hả. Bàn tay mũm mĩm trượt khỏi tay Bạch Kỳ, tìm thế nào cũng không thấy.
10 Dưới lầu đột nhiên truyền đên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Có phải hay không hắn cuối cùng tuyên bố mất rồi. . . Cuối cùng, Bạch Ca lớn tiếng khóc lên. Hắn cuối cùng thuộc về người khác, cuối cùng bước ra khỏi thế giới của nàng.
11 Thân thể cứng ngắc dần dần mềm lại, hơi thở trao đổi, khí tức thân mật, hai thân hình nóng rực gắt gao giao quấn, thanh âm ngọt ngào rên rỉ : " Đừng. .