1 Mặt trời vừa lên, ánh sáng nhẹ nhàng dần dần lộ ra từ phía đông, dịu dàng soi rọi nhân gian, chiếu sáng giọt sương lóng lánh trên đầu cành, hòa với tiếng chim hót vang trong rừng, tạo nên cảnh tượng vô cùng hài hòa.
2 "Bướng bỉnh. " Thiếu niên trên thuyền nhếch môi, trên khuôn mặt thanh nhã hiện ra nụ cười nhạt nhẽo.
Lâm Thấm vẫn vươn tay nhỏ bé, than thở như thật, "Thiếu niên xanh lè, tác phong nhanh nhẹn!"
Bé mới ba bốn tuổi, vóc dáng nho nhỏ, mặt ngây thơ, cố tình phải học dùng giọng của đại nhân để khích lệ huynh trưởng của mình, nhìn qua rất là buồn cười.
3 Lâm Đàm nói uyển chuyển, "Nhan Tại cần phải trừng phạt, nhưng, Chu Năng cha nàng là nô bộc ngài mang tới từ Tấn Giang hầu phủ, gia gia đã qua đời của nàng ta, nói xa hơn, là nô bộc mà ngoại tổ mẫu từ Tiêu gia mang tới Tấn Giang hầu phủ.
4 "Đứa bé thông minh. " Lâm Đàm sờ sờ đầu nhỏ của bé, dịu dàng khích lệ.
Lâm Thấm cười hì hì, đẩy San tỷ nhi ra trước mặt, "Tỷ tỷ, nàng ấy là San tỷ nhi, biểu di di nói nàng ấy lớn hơn muội hai tháng.
5 Lâm Thấm và San tỷ nhi hào hứng bừng bừng đi thăm ngỗng trắng lớn, trừ nha đầu Khổng Dương, tiểu Uyển đi theo Lâm Thấm, vú nuôi Tang Thị của San tỷ nhi cũng mang theo mấy nha đầu đi theo phía sau.
6 Lâm Thấm và San tỷ nhi chơi vui khắp vườn, không biết nghĩ gì, lại chạy tới một khu vườn có đủ loại hoa tường vi.
Trong góc vườn có giàn hoa, trên giàn có đủ loại hoa tường vi nở rực rỡ, bên dưới giàn hoa là bàn đá, băng đá màu xanh, hai nam tử đang ngồi trên băng đá đối diện nhau, dịch chuyển quân cờ.
7 Năm con ngựa chạy nhanh ra khỏi cửa thành nam, thẳng tới ngoại ô.
Ở giữa là một con ngựa màu trắng, cổ ngẩng cao, hình thể tuấn mỹ, là ngựa quý khó được.
8 Bên đường đất có căn nhà nhỏ, tuy nói đơn sơ, nhưng dọn dẹp sạch sẽ. Trước nhà đắp lán cỏ, dưới lều có sắp xếp bàn ghế ngay ngắn, hai bên có hai cây cột đứng thẳng, trên gậy treo chiêu bài ngay ngắn, một cái viết chữ "Trà", một cái viết chữ "Mì", đón gió tung bay, rất có ý cảnh.
9 Bốn mắt nhìn nhau, "Lâm Khai" vẫn thản nhiên, tròng mắt trong suốt, sáng ngời trong sáng như nước suối giữa núi.
Hai mắt Cao Nguyên Diệu thì cứ như nhiễm mực, sâu thẳm lạnh lùng, tựa như nước lạnh đầm sâu, vẻ mặt an tĩnh trầm mặc không hề chuyển biến, lại cất dấu dòng nước ngầm và sự nguy hiểm.
10 Editor: Puck - Diễn đàn
Làn da tiểu cô nương trắng mà bóng như ngọc, giống như kẹo bông đường, nhìn qua ngọt ngọt ngào ngào.
Mặc dù sắc trời đã tối, màn đêm đã phủ xuống, có thể nhìn thấy tiểu cô nương như vậy, trước mắt bỗng chốc lập tức sáng ngời.
11 Editor: Puck - Diễn đàn
Cao Hiển cảm thấy hơi ngoài ý muốn.
Tính tình Cao Nguyên Diệu hơi cố chấp, lấy tính tình của hắn, sẵn có công vụ trong người, trong lòng sẽ không có chuyện khác.
12 Editor: Puck - Diễn đàn
Lâm Thấm bình thường rất sống động đáng yêu, chỉ khi nào nàng cảm thấy mình bị uất ức, sẽ tỏ vẻ vô cùng đáng thương.
Cha nương nàng, ca ca tỷ tỷ, đều rất đau lòng.
13 Editor: Puck - Diễn đàn
Búp bê bằng bùn trong tay vẫn đáng yêu, nhưng không nhúc nhích, cũng sẽ không đáp lại hắn.
Giọng Cao Nguyên Diệu thật thấp, giống như nói mơ: “Năm ấy nàng mới bốn tuổi, nàng có phải… Không còn nhớ không?” Trong ánh mắt sâu thẳm của hắn có ý bàng hoàng.
14 Editor: Puck - Diễn đàn
Tam phu nhân Sơn gia từ trước đến giờ trầm ổn thận trọng, nhất thời mắc cỡ mặt đỏ rần.
Người vừa nói những lời ấy đương nhiên chính là em dâu bà, ngũ phu nhân Sơn gia rồi, ngũ phu nhân này mặc dù “Lặng lẽ hỏi” thị nữ bên cạnh, nhưng mà, ý vị khiêu khích này quá nồng đậm.
15 Editor: Puck - Diễn đàn
Sau khi mấy đứa bé đi, trong phòng khách yên tĩnh lại, các phu nhân yên lặng ngồi nói chuyện, Đàm Tuệ và ngũ phu nhân từng gặp, liền cười ôn chuyện với bà ấy, “Ngũ phu nhân chúng ta từng gặp mặt một lần trong kinh, bà còn nhớ không?”
Ngũ phu nhân không chút để ý liếc nhìn Đàm Tuệ, “Xin lỗi, ta quên.
16 Editor: Puck - Diễn đàn
Lâm Đàm chỉ cười không nói lời nào.
Nụ cười của nàng là mỉm cười theo lễ phép, cũng không có bao nhiêu ý xấu hổ.
Trong lòng Sơn Gia Lôi khó tránh khỏi hơi thất vọng.
17 Editor: Puck - Diễn đàn
Ngày hôm sau, thời tiết đầy nắng.
Hôm nay Lâm Phong nghỉ cuối tuần, bởi vì Lâm Thấm đòi, muốn vẽ, “Muốn vẽ Đại Bạch! Đại Bạch đẹp mắt!” Lâm Phong liền mang nàng tới thư phòng, dạy cho nàng cách tô vẽ, “Ngỗng có điệu bộ hiên ngang, dũng cảm thiện chiến, từ cổ chí kim danh gia vẽ ngỗng rất nhiều, nếu vẽ ngỗng trắng, hay dùng cách vẽ phác thảo thêm thuân *.
18
Lâm Phong cũng rơi vào trong trầm mặc.
Trong cung đình từ trước đến giờ gió nổi mây phun biến hóa kỳ quái nhiều thay đổi, dưới vẻ ngoài phú quý cẩm tú che giấu bao nhiêu dòng nước xiết gợn sóng, máu tanh chém giết, bẩn thỉu dơ dáy, khó có thể triệt để từng
thứ.
19 Phu thê Lâm Phong và Hoài Viễn Vương ở trong phòng khách mật đàm hồi lâu, bốn huynh muội Lâm thị chờ ở ngoài ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lòng buồn bực khỏi nói.
20
Hoài Viễn Vương không thích hắn, hắn cảm thấy rõ ràng.
Không chỉ Sơn Gia Thụ, Lâm Khai cũng chú ý tới Hoài Viễn Vương mặc dù không
nhiều lời lắm nhưng thái độ ôn hòa, chỉ có đối với Sơn Gia Thụ là ngoại
lệ vẻ địch ý, bài xích như có như không, làm cho người ta không có cách
nào bỏ qua.