1 Một thân ảnh cao gầy in bóng rõ nét trên mặt thủy tinh, Hứa Liên Trăn sợ run một hồi lâu, lúc này mới phát hiện ra là bóng của mình. Ngoài cửa truyền đến thanh âm rõ ràng hồ hởi tựa như động đất: “Hoan nghênh đã ghé thăm.
2 Liên Trăn mạnh mẽ từ trên giường đứng dậy, trong phòng một mảnh tối đen. Cô bật ngọn đèn duy nhất trong phòng lên, ánh sáng trong trẻo nháy mắt đã chiếu rọi đến từng ngóc ngách trong phòng.
3 Cô mở lớn mắt, nhìn cô gái có mái tóc chấm ngang vai trong gương, mặt mày thanh lệ, cái chính là trong mắt tràn ngập bàng hoàng cùng bất lực. Bà chủ tiệm giúp cô phủi sạch vụn tóc trên vai, cười lớn ngẩng đầu: “Nhìn rất đẹp có phải không? Kiểu này là kiểu tóc ngắn đang thịnh hành hiện nay đấy.
4 Hứa Liên Trăn thật sự có chút không hiểu được Diệp Anh Chương. Không hiểu anh vì sao còn có mặt mũi xuất hiện ở trước mặt cô. Nếu là ngẫu ngộ cũng thôi đi, nhưng là anh cố tình bày ra cái bộ mặt thực lòng xin lỗi, ‘như là xin em hãy tha thứ cho tôi, chúng ta vẫn là có thể làm bạn bè’.
5 Tuyết cứ đứt quãng vài ngày lại rơi xuống. Cả thế giới đều là là một màu trắng xóa. Liên Trăn mỗi ngày cứ theo lẽ thường đứng chờ xe buýt, vì sợ muộn, nên sáng sớm cô đều đi đến sớm hơn 1 tiếng.
6 Sau khi ăn xong một bát cháo, nhìn nhìn đồng hồ cũng đã sắp 8h, cô lấy mũ lông vào áo khoác mặc vào, cầm lấy cái ô ở góc nhà, mở cửa ra. Ngoài cửa rõ ràng treo một đôi túi nhựa bao bì của siêu thị, một túi thật to đựng đầy đồ.
7 Ngày hôm sau tốc độ đính cườm của Liên Trăn đã tiến bộ rất nhiều so với ngày đầu tiên. Bản thân cô cũng đắm chìm trong công việc thủ công này. Thời điểm cửa nhà vang lên tiếng đập cửa cô nhìn đồng hồ, tưởng là chị Linh lại đến đây kiểm tra quần áo trước khi mang hàng đi giao.
8 Sau này Hứa Liên Trăn rốt cục cũng đã biết, trên thế giới này có ít loại người mà không thể đắc tội. ” Buổi tối ngày hôm đó, cô vừa xuống xe bus, ở chỗ rẽ về nhà bị người ta bịt kín miệng, không biết gì nữa liền hôn mê bất tỉnh.
9 Xe một đường hướng về phía mảnh đất nội thành phồ hoa mà chạy tới, Tưởng Chính Nam giơ tay vuốt vuót mái tóc quăn dài của em gái, cưng chiều cười nói: “Muốn đi đâu đây?” Tưởng Chính Tuyền mệt mỏi dựa vào lưng ghế, không nói lời nào.
10 Tưởng Chính Nam nhất thời ngây người sửng sốt , bản thân hắn chưa từng đánh phụ nữ. Hơn nữa mấy năm nay lăn lộn thương trường, hắn sớm đã luyện được bản lĩnh thong dong không chút sợ hãi.
11 Buổi tối đêm 30, thím Lỗ vẫn luôn chăm sóc cô phải về nhà đoàn tụ với gia đình. Trước khi về có nấu bốn món ăn cùng một món canh, nói là tiệc mừng năm mới của cô.
12 Ngày nào đó khi tết âm lịch đã qua đi, khi sắp đến giờ cơm tối. Thím Lỗ đã quay trở lại làm việc bỗng nhiên lên lầu, nói: “Hứa tiểu thư, Hạ tiên sinh gọi điện nói, sẽ đến đón cô.
13 Giờ phút này Hứa Liên Trăn ngồi ở ngoài ban công, liếc mắt một cái nhìn lại, như trước cách đó không xa là bờ cát cùng mặt biển màu lam —- điều duy nhất không giống chính là, ánh mặt trời vùng nhiệt đới đang chiếu rọi lên người cô.
14 Bữa tối được tổ chức trên bãi cỏ. Có đầu bếp đặc biệt ở bên cạnh chế biến thức ăn ngon cho bọn họ. Ngẩng đầu đó là bầu trời màu lam như nhung tơ, vô số chấm nhỏ như lạc mà tô điểm trong đó, ánh sáng rực rỡ.
15 Liên Trăn dựa vào một chút không khí cuối cùng trong lồng ngực mà cố đi đến chỗ rẽ, ngay khi vừa qua chỗ rẽ hành lang đã thở dốc ra tiếng, dường như toàn bộ khí lực trên cơ thể lập tức bị hút hết, hai chân bủn rủn như bùn, cơ hồ không thể trụ vững chính mình nữa.
16 Sau lại đi xuống lầu, rõ ràng Liên Trăn cảm giác được ánh mắt tựa như vô thố của Tưởng Chính Tuyền cùng Diệp Anh Chương dừng trên cánh môi của cô. Tưởng Chính Nam đương nhiên cũng nhìn thấy tầm mắt của Diệp Anh Chương, càng để ý đến thống khổ chợt lóe qua trong mắt anh.
17 Sau đó là chuỗi dài những ngày đi công tác của Tưởng Chính Nam. Bởi vì hạng mục đầu tư ở thành phố Thất Đảo phía Nam hiện tại đang ở thời điểm mấu chốt.
18 Ngoài cửa sổ ánh sáng tràn đầy màu sắc, mặt trời buổi chiều dần dần ngả bóng trên mặt biển, cuối cùng là màu đen trải dài như sân khấu buông rèm, đem hết thảy đều bao phủ ở trong đó —” Hứa Liên Trăn suy sụp mà ngồi ở trên ghế, hai tay vô lực ôm mặt.
19 Không thể tưởng được, cách đã hơn một năm, thế nhưng lại đụng phải hắn ở cửa nhà hàng này. Hứa Liên Trăn giãy dụa đang muốn rút tay ra: “Anh làm gì? Buông.
20 Có một ngày, buổi tối, hẳn là đã khuya. Cô mơ hồ lại nghe thấy tiếng xe vào nhà. Cô trở mình, tìm tư thế thoải mái, dần dần mông lung lên. ” Trong mơ màng, hình như có người xuất hiện ở bên giường, cũng không bật đèn, xốc chăn mỏng lên, trực tiếp chui vào.