1 Bên bàn tròn nhỏ, ba người nam nữ trẻ tuổi diện mạo nổi trội xuất sắc đang ngồi. Chỉ thấy nữ tử ngồi giữa mặc trang phục màu lam, làn da trắng nõn vô cùng mịn màng, tóc đen nhánh như thác nước đổ thẳng xuống vai.
2 Thương Khung đại lục:Kiệu hoa đỏ thẫm trăng trí bằng một lớp lụa cẩm đỏ mỏng, tám kiệu phu quy củ đứng cạnh, không có khua chiêng gõ trống cũng không có mười dặm trang sức màu đỏ, mà tòa phủ đệ trang nghiêm trước mắt, cũng không giống như đang đón dâu, chỉ là sáu gã thị vệ đứng ở cửa.
3 "Thế nào, có phải Nhược Tuyết tỷ tỷ thắng không!"Một thanh âm nữ tử thanh thúy truyền đến, đánh vỡ trầm tĩnh của mọi người, ba người đều xoay người, nhìn phía cửa, đập vào mắt, là một nữ tử hai mắt trong veo, mang theo một chút thiên chân, chỉ thấy nàng cười khẽ thì hai gò má kia như ẩn như hiện lúm đồng tiền nho nhỏ, tăng thêm vài phần mê người.
4 Thế giới này, lấy võ vi đầu, nàng cũng không lấy làm lạ, bởi vì vô luận ở nơi nào, đều chỉ có người mạnh mới sinh tồn. Chỉ là, nhìn hết toàn bộ Thương Khung đại lục, cũng chỉ ở Thánh điện năm trăm năm trước từng xuất hiện người đạt thánh cấp tu vi, đã là Thánh chỉ tiền nhiệm của Thánh điện!Thẳng đến khi Bắc Thần Hàn rời đi, Lăng Tuyệt Trần lúc này mới xoay người, kinh ngạc đánh giá Sở Dạ Phong vẫn đều chỉ có một cái biểu tình đứng đối diện, vừa tà mị, lại cuồng vọng, lại như không câu nệ, cũng không đủ để hình dung, người này, nàng nhìn không thấu! Khuôn mặt tương tự, ánh mắt lại cách biệt một trời, trong khoảnh khắc, nàng lạc vào mê mang, cái thế giới hỗn độn này, rốt cuộc là thế nào, nàng vì sao lại đến nơi đây.
5 Theo sau Diệp Sương, từ cửa bên Lăng phủ, một đường đi bỏ qua ánh mắt khinh thường của hạ nhân trong phủ, xuyên qua lầu các cao vút, đi hết nửa ngày, cuối cùng cũng tới Lăng phủ, sân của hai người.
6 Một thân cẩm phục băng lam viền trắng, tóc búi lên đỉnh đầu, đai lưng bản lớn buộc lại tôn lên dáng người hoàn mỹ, chân mang giày gấm bằng da hươu, tay áo rộng thùng thình túm lại nơi cổ tay, rõ ràng lưu loát.
7 Theo Lý lão sư dẫn dắt, đi vào một tòa đại điện có thể nói là trang nghiêm xa hoa, nhìn nơi long trọng như thế, trong lòng nàng không khỏi nghiêm nghị, ngũ đại gia tộc? Tựa hồ thế lực thật đã bao trùm khắp toàn bộ Thương Khung đại lục, đãi ngộ tại học viện này thật đúng là rất tốt!"Lăng tiểu thư, tự người vào đi thôi, Lục đạo sư tính tình không tốt lắm!" Lý lão sư có chút nghĩ đến mà sợ, co rút khóe miệng, hắn cũng không quên lần trước hắn mang theo Kỳ tiểu thư tới, Lục đạo sư thiếu chút nữa lấy cái mạng nhỏ của hắn.
8 Nữ tử thân hình hoàn mỹ, áo lam phiêu dật, bước chầm chậm bên bờ hồ tràn đầy sắc xuân, nâng lên hạ xuống vuốt ve bộ lông bóng loáng mềm mại mềm mại của Tiểu Bạch trong lòng.
9 Trong gương phát ra ánh sáng chói mắt, chậm rãi tụ lại một chỗ, gió lay động thổi bay bay mái tóc dài của nàng, khẽ buông tay, gương chậm rãi bay vào giữa không trung rồi xoay tròn rất nhanh, đột nhiên dừng lại, mặt kính bị ánh mặt trời chiếu xuống cùng với vô số ánh sao lấp lánh màu vàng, trên không trung hiện ra một hình ảnh mơ hồ.
10 Trận này có vẻ hai đối thủ đánh tay ngang, trên thực tế trong lòng Lăng Tuyệt Trần hiểu được, nàng vẫn thua, cấp bậc đúng là vẫn còn cách xa. Âm thầm ra sức, cố áp chế cỗ máu tươi đang chực trào khỏi miệng.
11 Lăng Tuyệt Trần không nói gì, xoay người nhìn về phía mảnh gương vỡ găm chỉnh thành hàng trên đại thụ, trong mắt không thấy niềm vui sướng nên có khi thăng cấp, chỉ có không tay cùng lưu luyến không thể che dấu.
12 Trời đất lúc này cuồng phong gào thét, mưa bay đầy trời làm nhão cả đất, Phương Viên trong vòng trăm dặm hoang tàn vắng vẻ, không còn chút sinh khí, rất nhiều thi thể đầy máu nằm trên mặt đất, có người bình thản, cũng có thần thú có khuôn mặt dữ tợn, nơi này trông tiêu điều một chút cũng không có người ở, lại tràn ngập mùi máu gay mũi, hiển nhiên nơi này vừa mới trải qua một lần nhân ma đại chiến.
13 Gió đêm cũng tựa như ánh trăng khuyết cô độc treo lơ lửng, còn có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang rất nhỏ như ẩn như hiện, ngồi ở vách đá bị gió lạnh thổi qua người, tóc dài tung bay, cùng quần áo đang tung bay dây dưa cùng một chỗ, tựa như biểu diễn một điệu vũ êm ái.
14 Đem cẩm y màu đen bỏ vào ngăn tủ, bản thân thay một bộ y phục sạch sẽ, có thể ngay cả chính nàng cũng không hề phát giác, nàng lại cười nhạt nhìn bộ trường bào kia, tựa như có cảm giác quen thuộc luôn luôn tại trong đầu nàng lưu lại không tiêu tan.
15 Hai bóng dáng mảnh khảnh đứng trên đài cao hai thước, quan sát hết một màn này có người không khỏi nhớ đến ngày luận võ ở đài chiến đấu. Bao quanh đài luận võ đều là học viên tới xem náo nhiệt, tỷ võ đặc sắc như vậy bọn họ ai cũng đều không muốn bỏ qua.
16 Hai mắt Lăng Mặc Phỉ lập tức trở nên ác liệt, trong con ngươi cũng không còn thấy được vẻ tươi sáng như thường ngày, ngay cả khi nhìn Kỳ Kiếm Vũ ánh mắt của nàng cũng trở nên lạnh lẽo.
17 Ngồi ở trong căn phòng không có ánh nến chiếu sáng, nhưng lại có thể thấy được khuôn mặt cương nghị của một người con trai. Cho dù cả người đều chìm trong bóng đêm, vẫn có thể nhìn thấy cả người hắn mặc y phục bằng gấm màu đỏ rực như lửa.
18 Cả bầu trời mờ tối, dường như ánh sáng mặt trời vĩnh viễn đều không thể chiếu tới, từng trận gió âm u lạnh lẽo thổi vù vù, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy một tiếng động giống như tiếng con dơi đang xé gió bay đi, tiếng kêu xèo xèo chít chít của những con vật nhỏ không ngừng vang lên khiến cho người ta từ tận đáy lòng sinh ra một tia rét lạnh.
19 Ngồi xuống bên cạnh bàn đá ở trong sân, mặc dù tóc dài trước mặt khẽ buông xuống che đi khuôn mặt mang theo nét đẹp tuyện trần nhưng lại không có cách nào che dấu được khí chất luôn hiển hiện rõ ràng từ trong ra ngoài của một đời tài hoa rực rỡ khiến người kinh hãi.
20 Mặt trời chói chang từ từ nhô lên cao, đứng dưới ánh nắng chói chang như vậy đoàn người cũng không tránh được phải dừng bước lại, nâng ống tay áo lên lên lau đi mồ hôi trên trán.
Thể loại: Trọng Sinh, Xuyên Không, Đam Mỹ
Số chương: 135