1 Tùy Ức ở cổng trường học lôi kéo túi đồ cùng rất nhiều sinh viên mới vào trường báo danh. Ngẩng đầu đưa cánh tay lên che trán nhìn ánh mặt trời chói chang ,trong nháy mắt thấy lóa cả mặt, lúc đó cô thản nhiên thở ra một hơi.
2 Sau hi sinh viên mới vào trường, rất nhanh tới kỳ học giáo dục quốc phòng, mỗi ngày trời vừa sáng đã nghe thấy tiếng hành khúc vang khắp sân trường. Việc này ảnh hưởng nghiêm trọng tới giấc ngủ của “Giáo chủ” Tam Bảo.
3 Tiêu Tử Uyên vừa trở lại phòng ngủ là để sách xuống, vào tollet rửa bụi phấn dính trên tay rồi mở máy vi tính ra tìm kiếm. Lâm Thần hấp tấp chạy từ ngoài vào phòng báo cáo, "ÔnThiếu Khanh theo thầy giáo hướng dẫn xem người ta mở hộp sọ có lẽ không về, kiều Dụ đi phòng tự học nhanh chóng hoàn thành bản vẽ, cũng không về đâu.
4 Tùy Ức tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, thấy Tam Bảo ngồi trước máy vi tính xem đi xem lại nhìn mấy bức ảnhThấy cô bước trên giường xuống , gọi cô, "A Ức, tớ muốn đổi một kiểu tóc mới, cậu nói kiểu tóc này đẹp hơn, hay kiểu này đẹp hơn?Tùy Ức xem lại hai bức hình với một bên là kiểu tóc thẳng dài, một kiểu là tóc quăn dài, lại nhìn Tam Bảo tóc ngắn vừa đến tai, thở dài, vuốt đầu Tam Bảo, “Tam Bảo này, cậu không nên tới tiệm làm khó thợ cắt tóc”.
5 Sau khi làm xong công việc, mọi người ồn ào muốn đi ăn khuya, Tiêu Tử Uyên cười đồng ý, “Được, mọi người cùng nhau đi ăn, tớ mờiĐến cổng sau trường, đúng lúc gặp Hà Ca và Tam Bảo đang muốn đi ăn, bèn nhập hội cùng nhau đi.
6 Thành viên trong tổ lục tục tới, cảm thấy cũng sắp tới giờ rồi, mọi liền vào phòng họp ở tầng hai. Sau khi điểm danh mới phát hiện ra thiếu 2 người, Tiêu Tử Uyên ngồi ở giữa bàn hội nghị, mặt không biểu cảm gì nhìn kim đồng hồ chỉ tới con số kia rồi, lại thêm 10’ nữa hai người kia mới lững thững tới.
7 Sau đêm nói ra câu nói sợ hãi đó với Tùy Ức, Tiêu Tử Uyên dường như biến mất. Mấy ngày sau Tùy Ức giặt sạch áo muốn trả lại mà không thấy người. Ngẫm nghĩ một chút rồi đi đến phòng ký túc Lâm Thần tìm người.
8 Mưa suốt một đêm, hôm sau lúc Tiêu Tử Uyên cầm ô chuẩn bị ra khỏi cửa, Lâm Thần nhìn chằm chằm anh và cái ô hồi lâu, “Ơ, ô của cậu …”Nét mặt Tiêu Tử Uyên rất thản nhiên, anh hỏi lại, “Làm sao?”Lâm Thần xua tay, “Không có gì, không có gì.
9 Trên xe taxi trở về trường, Tùy Ức ngồi gần cửa, cô mở cửa sổ ra, mặc kệ gió lạnh lẽo thổi vào mặt, có hơi đau, nhưng cũng có chút sảng khoái. Còn chút nữa là tới trường học lại nhận được tin nhắn của Tần Minh.
10 Tối thứ sáu, Tùy Ức cùng bốn người trong phòng an cơm xong liền tới hội trường, ngồi ở hàng ghế trước đợi mở màn, Tùy Ức bình thường cũng không hâm mộ ngôi sao nào, Tam Bảo thì ngược lại, vui đến nhảy lên nhảy xuống.
11 Mọi người đều biết Yêu Nữ nửa đùa nửa thật theo đuổi Kiều Dụ lâu rồi, nhưng lại không biết hai người này bí mật hoạt động từ khi nào. Hiếm khi thấy Yêu Nữ đỏ mặt, ngượng ngùng đi qua ngồi xuống.
12 Động tác của Tiêu Tử Uyên cực nhanh, anh lấy khăn tay che khuất nửa khuôn mặt dưới của Tùy Ức, sau đó cúi người đặt một nụ hôn. Môi anh mềm mại ấm áp, hơi thở của anh cách một lớp khăn tay mỏng manh mà truyền tới, đôi đồng tử sâu thẳm gần ngay trước mặt, như viên ngọc tối dầm mình trong hồ nước, trong suốt mê hoặc; bên tai cũng yên tĩnh lại, Tùy Ức như nghe được cả tiếng nước chảy róc rách.
13 Trong gió rét thấu xương, Lâm Thần cười khổ, "Quan thương cấu kết? Lâm gia mặc dù địa vị không bằng Tiêu gia, nhưng ở phía nam mấy năm nay, bất kể là ở vị trí nào cũng vô cùng trong sạch.
14 "Ừ, đi đi! Đợi con về rồi ba lại đưa con đến xem, xem xem con có thể tiến bộ được bao nhiêu. ” Ông Tiêu nhỏ giọng nói, vừa nhìn về phía khung trời có vẻ hơi u ám ngoài cửa sổ.
15 Tùy Ức giật mình, cô trả lời bằng giọng nhẹ nhàng, pha chút đùa giỡn, “Đâu có, sư tỷ, em chưa thấy cô gái học kỹ thuật nào xinh như chị, chị là cô gái học kỹ thuật xinh đẹp nhất mà em từng thấy, cũng là người học kỹ thuật giỏi nhất trong số những cô gái xinh đẹp!”Dụ Thiên Hạ vai run run, như đang cười.
16 Cuộc thi cuối cùng cũng kết thúc, Tùy Ức vẫn chưa gặp lại Tiêu Tử Uyên, có lẽ là đề tài luận văn của anh rất khó. Cô định hôm sau mua vé tàu về nhà. Buổi tối hôm thi xong, Tùy Ức thu don hành lý.
17 Tiêu Tử Uyên vẫn ở phòng thí nghiệm cho đến đêm giao thừa, anh chịu đựng suốt cả đêm, cuối cũng cũng đưa ra số liệu khiến mình hài lòng. Sửa sang số liệu xong xuôi, lúc anh ra khỏi phòng thì trời đã tối, cả tòa nhà thí nghiệm chỉ còn vài ánh đèn lốm đốm.
18 Bữa cơm tất niên cực kỳ náo nhiệt, ăn cơm xong những người trẻ tuổi đi đốt pháo hoa, những người có tuổi thì tập trung một chỗ nói chuyện phiếm. Tiêu Tử Uyên vẫn còn nhớ tin nhắn hồi chiều gửi vẫn chưa có tin nhắn trả lời, anh ngồi trên ghế mà chán muốn chết, bỗng nhiên một bàn tay mũm mĩm đưa ra trước mặt anh, cô nhóc trắng trẻo xinh xắn chớp chớp đôi mắt nhìn anh, tay nắm một viên kẹo đưa ra.
19 Qua năm mới, lúc trở lại trường thì các môn đều đã có điểm; ngồi trước màn hình máy tính, Tùy Ức nhìn điểm môn tự chọn ở học viện cơ khí, nó đã đạt thành tích là môn có điểm số thấp nhất trong lịch sử, cột điểm thường xuyên đúng là số không tròn trĩnh, cô không khỏi thầm cảm thán, Tiêu Tử Uyên làm nghiêm thật.
20 “Còn ai vào đây nữa! Nóng tính vầy, là do dục vọng không được thỏa mãn chứ gì?” Hà Ca cũng quay người lại nhìn, hừ lạnh đầy khinh thường. Tam Bảo gật gù cho ra kết luận, “Tớ xem ra, có lẽ là bị người ta cho uống fm2 rồi.