61 Editor: Tịnh Du Tùy Ức ngồi một bên nhìn Tiêu Tử Uyên đánh, dần dần chau mày lại, không nhịn được quay đầu lại nhìn anh, Tiêu Tử Uyên vẻ mặt không chút đế ý.
62 Tùy Ức thở hổn hển sau đó từ từ mở mắt ra, trước mắt có thể thấy rõ Tiêu Tử Uyên đang nở nụ cười, nhưng một lát sau đó lại thấy anh nhăn mày, “Phát sốt rồi hả?”Đầu óc Tùy Ức đang mê man được Tiêu Tử Uyên đỡ ngồi dậy, nhìn anh chằm chằm thật lâu mới phản ứng lại, theo bản năng đưa ra muốn anh ôm, "Anh đã về?"Tiêu Tử Uyên đứng ở bên giường khom người nhìn Tùy Ức hiếm khi có hành động như trẻ con có chút buồn cươig, trong ánh mắt trong trẻo đều là sự cưng chiều, nhỏ giọng dụ dỗ,"Anh mới ở ngoài về, bão cát quá lớn, cả người đều là bụi đất, lát nữa anh thay quần áo rồi ôm em.
63 Ngày hôm sau khi lệnh điều động xuống, Tiêu Tử Uyên ở trong phòng Tùy Ức ăn cơm trưa, thì nhận được điện thoại nhà, gọi về nhà. Bước vào cửa, bà nội Tiêu đứng ở cách đó không xa, nhỏ giọng dặn dò, "Không phải sợ đâu, ông nội con có nói gì cũng đừng cãi lại, nếu thật sự gánh không được thì gọi bà.
64
65 Đi đến sân nhà chỗ rẽ vào một gian phòng, Tiêu Tử Uyên vừa đặt Khai Tâm xuống, cậu bé ôm đồ trong ngực chạy nhanh như một làn khói không thấy bóng dáng nữa.
66
67 Đả tự: Hai gương mặt này đều là báu vật được thượng đế ban tặng, Tùy Ức nhìn người đàn ông đang đối chọi với Giang Thánh Trác, chỉ là nụ cười của anh ta lười nhác vẻ mặt giống như lưu chuyển một thứ gì đó tối tăm và tà khí không thể tan.
68 Đả tự: Mấy ngày sau ở trong một khu phố buôn bán ở gần bệnh viện Tùy Ức lại một lần nữa nhìn thấy Trần Mộ Bạch. Cô vừa mới tan ca đêm, cô nhìn thấy ở chính giữa con đường về nhà của mình tập trung rất nhiều người, cô cho là đã xảy ra tại nạn xe cộ nên đến nhìn, ai ngờ thấy ba chiếc xe màu đen đang vây quanh một chiếc xe thể thao nhìn rất phong cách.
69 Mấy người đàn ông lúc nãy cười lớn lúc này đã vây quanh, ngồi ở trên quầy bar cười chế nhạo người đàn ông phong lưu kia. "Ha ha ha! Làm tôi buồn cười chết mất !"Người đàn ông phong lưu này trước kia vẫn luôn trăm trận trăm thắng, nhưng lần này lại gặp hạn, thẹn quá hóa giận, “Cười cái gì mà cười!”"Lúc vừa rồi người nào đã khoe khoang năm phút đồng hồ có thể thu phục được? Người của Tiêu Tử Uyên mà cậu cũng dám đụng đến à?"Biểu cảm trên mặt của người đàn ông này trong nháy mắt cứng đờ, "Cô gái đó là Tiêu Tử Uyên.
70 Đả tự Webtruyen Tùy Ức đứng ở một góc hành lang ở tầng một của bệnh viện nhìn thấy viện trưởng dẫn đầu một nhóm bác sĩ chuyên khoa chậm rãi đi qua, cô nhẹ giọng kêu Trần Thốc ở phía sau nhóm người.
71 Lương Uyển Thu vẫn luôn đi ở phía trước, cho đến khi ra khỏi quán trà mới xoay người lại nhìn Tùy Ức nói, "Cô đã từng nghĩ chưa, cô dựa vào cái gì mà đứng ở bên cạnh Tiêu Tử Uyên? Bởi vì cô họ Tùy? Hay là bởi vì ông ngoại cô? Cô biết con đường mà anh ấy muốn đi sau này, nhà họ Tùy chỉ mang thêm phiền phức cho anh ấy mà thôi, nói là dòng dõi thư hương chỉ là cho dễ nghe mà thôi, thực chất cô không thể giúp đỡ gì cho anh ấy chứ.
72 "Bác sĩ Tùy, may quá cô chưa đi, tôi đi tìm cô khắp nơi, hôm nay Tôn Sinh có một ca phẩu thuật, chính là bệnh nhân trên giường số 17 kia, nhưng Tôn Sinh lại bị mắc kẹt không thể đến được, bệnh nhân đã lên bàn mổ, cô xem có thể làm thay được không?”Tùy Ức hít một hơi thật sâu, không ngừng tự nói với mình, Tùy Ức ngươi là bác sĩ, hiện tại có một bệnh nhân ở trên bàn phẫu thuật chờ ngươi cứu mạng, ngươi phải tỉnh táo.
73 Đêm tết Nguyên Đán hôm đó, Tùy Ức và đồng nghiệp trong khoa liên hoan, bị bắt uống vài ngụm rượu, ăn cơm xong lại ầm ĩ đi ca hát. Tùy Ức đầu hơi choáng váng, gương mặt ửng đỏ ôm điện thoại ngồi ở trong góc gọi điện thoại với Tiêu Tử Uyên, nỉ non lời nói nhỏ nhẹ, tỉm cảm hạnh phúc ngọt ngào không có lời nào có thể tả hết được.
74 Lúc Tùy Ức biết tin này đã thất thần rất lâu, sau đó cũng không nhắc đến nữa. Tùy Ức vốn tưởng rằng chuyện này đã kết thúc, ô thật sự không ngờ cô và nhà họ Tùy vẫn còn liên quan.
75 Chiến sĩ hoạt bát đáng yêu dũng cảm tiến tới như Tam Bảo điên cuồng oanh tác mấy tháng vẫn không có kết quả núi băng lạnh như Trần Thốc, rốt cuộc cũng buông tha, ngày thường ở trong bệnh viện nhìn thấy Trần Thốc, cũng lạnh nhạt.
76 Một buổi sáng Chủ nhật, người đầy tớ của nhân dân là Tiêu Tử Uyên vì bồi bà xã đặc biệt ở nhà làm việc, ở thư phòng nhìn tài liệu một lát, đã thấy Tùy Ức đi vào, đứng ở bên cạnh anh mở mắt to vô tội nhìn anh.
77 Ngày ấy, trời xanh thăm thẳm, gió rất nhẹ, hoa rất thơm, màu vàng ánh mặt trời chiếu vào phòng học, duyên dáng và dịu dàng, bọn họ ngồi song song trong phòng thi vật lý, gió nhẹ thổi lên mái tóc dài của cô, hương thơm nhẹ nhàng.
78 Đêm khuya một ngày nào đó, đầy tớ Tiêu xã giao xong đang say về đến nhà, vào cửa nhà đã dựa vào ở trên cửa nhìn cười. Tùy Ức đột nhiên cảm thấy rợn cả tóc gáy,"Anh làm gì đấy?"Tiêu Tử Uyên vỗ trán bật cười,"Tối hôm nay có người hỏi anh, tại sao cưới bác sĩ làm vợ.
79 Trên hành lang, cô lại một lần nữa bị sinh viên nam xa lạ ngăn lại đường đi. Trong lúc cô không kiên nhẫn nghiêng một cái đầu thấy phòng học bên cạnh có một sinh viên nam đang ngồi, cách cô chỉ một lớp thủy tinh mỏng.
80 Thời gian: X năm X tháng X ngàyĐịa điểm: Đại học X, phòng vẽ thiết kếNhân vật: Kiều Dụ, Yêu NữYêu Nữ chống tay lên bản vẽ vẻ mặt đắc ý nhìn Kiều Dụ chỉ bảo, “Như thế nào, sáng tạo không? Tương lai em sẽ cầm bản vẽ của mình lên công trường chỉ dẫn công nhân làm việc, mỗi viên gạch mỗi miếng ngói sẽ đem ước mơ của em biến thành sự thật!"Kiều Dụ giống như vô tình nói một câu thức tỉnh người trong mộng, "Thật ra thì anh vẫn muốn hỏi em, em có nghĩ đến hay không, nếu sau này em đi làm, người khác sẽ em như thế nào?"Yêu Dữ đang đắc ý mới vừa định mở miệng, chợt sụ mặt xuống, sững sờ nhìn Kiều Dụ.
Thể loại: Đam Mỹ, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 15