41 Tiêu Tử Uyên trên mặt không hề dậy sóng, sau một vài giây im lặng thì bắt đầu trải rộng tờ giấy trắng ra trước mặt, nhẹ nhàng xoay xoay ngòi bút để viết, hết sức chăm chú nhìn vào tờ giấy.
42 Mẹ Tùy bỗng nhiên đẩy cửa đi vào, “Nhóc Tùy, đừng ngủ nữa, đi mua thức ăn để mẹ nấu đi, nhớ kỹ phải mang về mấy lá sen tươi về nhé, để tối mẹ còn làm cơm đùm lá sen!"Tùy Ức giật mình, nhanh chóng cúi đầu xuống, che dấu ngượng ngùng “A…” một tiếng, lập tức đứng lên mang giày vào.
43 Tùy Ức cau mày lại, đây là lần đầu tiên sau khi rời nhà họ Tùy mẹ cô chủ động nhắc đến cái tên đó. Cô không đành lòng nhìn mẹ như vậy, nắm lấy tay bà, “Mẹ, không cần nói nữa….
44 Lúc ăn cơm tối, mẹ Tùy nhìn chằm chằm Tùy Ức một lúc lâu, rồi làm bộ giống như vô tình mở miệng đánh giá, "Cây trâm rất đẹp, nhưng mà tuổi con còn nhỏ, không nên đeo vật quý giá như vậy.
45 Thật ra thì Tùy Ức vãn không hiểu được gặp mặt bạn bè có ý nghĩa ở chỗ nào, trước đây lúc còn đi học ngày ngày được gặp mặt mọi người cũng không nói chuyện với nhau được mấy câu, bây giờ gặp mặt nhau để làm gì? Không nhẽ để khoe khoang? Tìm khán giả để khoe ra những thành tích mà hôm nay đạt được à?Cô thật sự không hiểu sao, giống như việc cô không hiểu nổi vì sao lúc ra đến cửa cô lại hỏi Tiêu Tử Uyên có muốn đi cùng cô hay không.
46 Người mình mến mộ trong lòng từ lâu xuất hiện nhưng bây giờ lại nhu thuận ngồi bên cạnh một người đàn ông khác, cười nói tự nhiên, Chu Trác trong lòng không làm sao thoải mái cho được.
47 Sau khi, Lái xe cho xe chạy được một khoảng rất xa Tiêu Tử Uyên mới bắt đầu nói, "Như thế nào rồi?"Người lúc nãy giờ đang ngồi ở ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi bây giờ lười biếng mở mắt ra, cười đến mức ung dung tự tại, "Đã rất lâu rồi không đến đây, phong cảnh thật đúng là càng ngày càng đẹp, chả trách năm đó vua Càn Long lại xuống Giang Nam đến bảy lần, cũng không trách được cậu lại đến nơi như thế này.
48 Hai cha con lại chuyển sang nói về một số việc khác, sau khi nói chuyện xong Tiêu Tử Uyên đi lên lầu. Mẹ Tiêu hâm nóng thức ăn ngồi ở bên cạnh cha Tiêu, nhìn sắc mặt ông không có gì khác thường mơi buồn cười nói chuyện, "Anh hôm nay làm sao vậy? Trong lòng không thoải mái à? Lúc vừa rồi anh con trai sợ rồi !"Cha Tiêu tuy là bề ngoài luôn yêu cầu rất cao đối hai đứa con một trai một gái này rất cao, là điển hình của một “Người cha nghiêm khắc”, nhưng trong lòng ông cũng biết rõ tính cách của hai đứa bé nhất.
49 Edit: Tịnh DuBeta: Tử Thiên BăngBuổi tối, Tùy Ức mệt mỏi nằm trên giường gọi điện với Tiêu Tử Uyên, câu có câu không trả lời. Tiêu Tử Uyên nghe thấy tâm trạng của cô không tốt, ngừng lại công việc đang làm đứng lên đi đến bên cửa sổ,"Làm sao vậy?"Tùy Ức đánh trống lảng trả lời,"Trời mưa rồi.
50 Editor: Tịnh DuChờ đến khi Tùy Ức quay trở về trường học thì cũng là lúc bắt đầu một kỳ học mới, bốn người ngồi trong nhà ăn nhìn những sinh viên mới vẻ mặt ngây thơ đang mặc đồng phục quân sự, ngoài trừ lúc trước nguyền rủa “Nếu như lúc các người tập quân sự, thì trời sẽ nắng", thì bây giờ bọn họ lại rất xúc động, sang năm bọn họ tốt nghiệp rồi.
51 Tùy Ức và Hà Ca chia tay nhau ở trước cửa văn phòng làm việc của bác sĩ đông y, vừa mới đi được vài bước đã gặp người quen, cô cảm thấy không chắc chắn lắm nên kêu lên một tiếng, "Bác gái?"Mẹ Tiêu quay đầu lại thấy Tùy Ức thì nở nụ cười, “Tùy Ức à, lâu lắm rồi không nhìn thấy cháu.
52 Ngày hôm qua, Tùy Ức và Tiêu Tử Yên trao đổi số điện thoại của nhau, cô nghĩ rằng Tiểu Tử Yên chỉ là tính tình trẻ con, sẽ không liên lạc với cô, ai ngờ sáng ngày hôm sau lúc cô đang đi theo một nhóm bác sĩ đi kiểm tra các phòng bệnh thì nhận được tin nhắn của Tiêu Tử Yên.
53 Sau khi Tùy Ức vừa rời đi, mẹ Tiêu liền có tự hào hỏi, "Như thế nào, xinh đẹp chứ?"Cha Tiêu mỉm cười cũng không trả lời câu hỏi, ngược lại lại chuyển sang đề tài khác, "Ở trong mắt anh, em là người xinh đẹp nhất.
54 Ngày hôm sau là ngày thi cuối cùng, Tiêu Tử Uyên đứng ở bên ngoài phòng thi chờ Tùy Ức. Mùa đông sân trường vốn dĩ đã tiêu điều, hơn nữa rất nhiều sinh viên về nhà nghỉ đông, lại càng thêm lạnh lẽo hơn.
55 Không khí trong phòng lại nhanh chóng náo nhiệt trở lại, rất nhiều người vừa tràn đầy vể hứng thú nói chuyện lại vừa lén nhìn sắc mặt của người trong cuộc.
56 Editor: Tịnh DuMẹ Tùy khẽ mỉm cười có thâm ý khác nhìn Tùy Ức, còn Tùy Ức vẻ mặt không được tự nhiên. Cô cũng không thể nói rõ được là mình tức giận bao nhiêu, chẳng qua cô cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, có chút tủi thân, có chút…sợ,Mẹ Tùy bật cười, “Được rồi, được rồi, mẹ không hỏi nữa, chuyện những người trẻ tuổi như con mẹ không thể hiểu được.
57 Tiêu Tử Uyên chờ lâu cũng không nghe thấy câu trả lời, nhẹ giọng gọi một tiếng: “A Ức”. Tùy Ức mím chặt môi đưa tay ra ôm lấy eo của Tiêu Tử Uyên, có chút phiền muộn hỏi, "Em không phải là cố tình gây sự?"Tiêu Tử Uyên cúi đầu hôn lên trán cô, nở nụ cười, "Không đâu, cho dù em có thật sự cố tình gây sự anh vẫn dỗ dành em như thế này.
58 Khi Tiêu Tử Uyên bước vào cửa trời vừa tờ mờ sáng, tuyết đã ngừng rơi, cả khoảng sân yên tĩnh, có lẽ tối qua đã vui vẻ đến tận khuya, đến bây giờ mọi người vẫn chưa rời giường.
59 Năm nay mùa thu đến rất sớm, một trận mưa to đi qua nhiệt độ liền giảm xuống, gió thu, lá rụng, thổi sạch cả thành phố. Phía trước văn phòng cao ốc khiêm tốn nghiêm minh, một chiếc xe hơi màu đen có rèm che chậm rãi phanh lại, sau khi dừng hẳn lại Tiêu Tấn xuống xe, theo sát phía sau ông là Tiêu Tử Uyên với bộ dáng thuận theo, thanh bạch cao ngạo vô cùng, nhìn qua rất điềm đạm có một không hai.
60 Editor :Tịnh Duthời gian Tiêu Tử Uyên đến cũng dần dần không có quy luật, mỗi lần đến đều gọi điện thoại đến trước hỏi cô có ở phòng hay không, nếu không ở nhà anh sẽ gọi điện thoại lại cho Tùy Ức trước khi đi ngủ, mà nếu ở nhà anh sẽ lên ngồi một lát.