1 Chap 1: 6:30a. m: Nó bước xuống nhà trong trạng thái tốt lành của buổi sán [là tiểu thư nhưng tuyệt đối ko có thói quen ngủ nướng]. Ra vườn hít thở cái ko khí trong lành nhất, tưới mấy chậu cây trước nhà rồi bước vào bếp pha tách trà và tách cà phê cho pama nó và sau đó thì vớ lấy tờ báo ngồi xem ở phòng khách cùng pama.
2 Chap 2: Sau khi đạp "banh chành" cửa thì anh hai nó. . . cúi gầm mặt ko dám nhìn lên. Nó tặng anh hai cái nhìn nảy lửa, y như muốn thiêu sống vậy! Còn ã thư ký sau khi bị đạp 1 cái lết vào phòng, khóc lóc: -Hix.
3 Chap 3: 8:00am-nó có mặt tại sân bay Tân Sơn Nhất trung tâm thành phố. Bắt taxi đến biệt thự [pa nó có cho địa chỉ mà]. Đến nơi, người làm đứng 2 hàng đón nó, bác quản gia lên tiếng:-Tiểu thư! Mời người vào nhà ạ! Nó cười thân thiện:-Bác đừng xưng như vậy, kỳ lắm! Bác cứ kêu cháu là được rồi mà! -Nhưng thưa tiểu thư.
4 Chap 4: Hôm nay nó cao hứng. . . tiểu thư đi bộ, vừa tung tăng vừa hát, chả là hôm qua nó hẹn Trân ngay góc đường cùng đi bộ đến trường nên mới thế chứ nó lười nhất là thả bộ đó! -BẢO NHI!!!!-đang miên man hát thì Trân gọi nó.
5 Chap 5: Nó đang ngồi với nhóc Khánh [lúc Khánh biết nó về V. N thì dọn qua ở chung, có chị em cho vui ý]. Reenggggg. . . . đt bàn reo lên, nó nhấc điện thoại: -Alo, nhà họ Lâm nghe ạ!-giọng nó đáng yêu hỏi nhẹ -.
6 Chap 6: Chiếc xe kịp thắng lại nhưng hơi chậm, đầu xe đụng nhẹ vào đầu người làm nó khụy xuống. Hắn thấy lo, liền mở cửa lao nhanh lại chổ nó đang ôm gối rên rên.
7 Chap 7: Hắn dìu nó vào phòng ăn, đặt nó xuống ghế rồi ngồi kế bên. Trước mặt nó giờ là tô cháo "bổ dưỡng", nó nhìn mà mặt nhăn mày nhó, mama nó biết lên tiếng trách móc:-Thật là, ko biết hôm qua làm gì để ra nông nỗi này nữa, ăn nhanh rồi lên phòng nghĩ ngơi đi.
8 Chap 8: Ư. . . ưm!-Mở mắt ra, nó định ngồi dậy thì. . . "Quái gì thế này, sao hắn lại ở đây? Nó chột bụng khó chịu khi thấy hắn nằm dưới tay mình, khẽ nhấc lên, bàn tay nó đưa dọc từ trán.
9 Chap 9: -“Cô bé dâu tây!?”-hắn nói trong miệng nhưng ko hiểu sao nó nghe được. -Cô bé dâu tây gì chứ!-Nó ngỡ ngàng rồi tự nhiên ôm đầu. 1 ký ức nào đó cứ thoắt ẩn thoắt hiện làm đầu đó đau như búa bổ, nó khụy xuống nhưng bao nhiêu ký ức cứ mập mờ mập mờ mãi ko thôi! Hắn chạy lại đỡ nó ngồi xuống, nhưng chưa thay đổi được sắc mặt ngạc nhiên, chưa cho qua được những câu hỏi ấy! -Cô có phải là cô bé đó…-hắn ngờ nghệt ngưng lại, hắn biết nó ko trả lời vì thực chất hắn chỉ luôn quan sát nó ở phía sau, ngay cả gương mặt cậu bé lúc đó nó còn chưa biết.
10 Chap 10: ”BỐP” 1 cái đánh trời giáng ko thương tiếc vào lưng [khỏi nói cũng biết ai phải hok!?] làm hắn hồn bay phách lạc và tiếp sau đó là… “BỐP” nó khuyến mãi thêm 1 cái nữa khiến hắn giờ mới hoàn hồn lại, quay lại nhìn nó với ánh mắt vô (số) tội nhưng bắt kịp cái nhìn sắc lẻm làm hắn thu lại, ko dám lộng hành nữa.
11 Chap 11: -A! Anh Key!!!!-Nghe ai kiu mình bằng nhóc con với cái giọng quen quen buộc nó quay lại và ko ai khác chính là anh 2 nó. [Key là biệt danh pama với anh nó bắt nó phải kiu như vậy á!].
12 Chap 12: “Mẹ mua cho con heo đất…mẹ mua cho con heo đất í à í a…” trên tay cầm cây kem, nó vừa đi vừa hát 1 mình [haizz…thiên hạ nhìn vào tưởng nó có vấn đề] thì thấy ở đằng kia, 1 cậu con trai đang nói chuyện với 1 người phụ nữ, bộ dạng sang trọng, gương mặt đầy lạnh lùng và tàn ác, ở bà ta hiện rõ sự cao quý hơn bao phụ nữ khác.
13 Chap 13: -Ááááá…. -Aaaaaa……. khụ… khụ… [*lau mồ hôi* *nhăn răng* hề hề. . . há miệng to quá ruồi bay vào bây giờ…để Pury Flash Back rồi giải thích. n hén!] FLASH BACK -Ê! Đi đâu vậy?! Nè nè, buông tôi ra, ko vô đâu, tôi xin anh đấy! Ko chọc anh nữa là được chứ gì! Hic…nè, xin anh đó! Buông tôi ra đi…hic!-Mặc nó mếu máo khi hắn kéo tay nó chạy 1 mạch vào LÂU ĐÀI MA.
14 Chap 14: Hôm sau, nó và Leira đi chung 1 xe đến trường. Leira học chung lớp nó và tất nhiên là chung với hắn, Phong và Trân. Sau giờ học, cả bọn hẹn nhau đi khu vui chơi.
15 Chap 15: “Tóc tách tóc tách” mưa nhỏ dần…Key chợt tỉnh, hít lấy 1 ngụm ko khí cho thư thả anh đi tìm bọn nó. Mọi người tập trung…mỗi người 1 tâm trạng ẩn chứa nơi con tim.
16 Chap 16: Sợi dây màu đỏ được cắt ra [ủa xí…dao kéo lụm đâu mà cắt hay zậy ta? Thoy kệ, quay lại chuyện chính] mọi người nhắm mắt rồi cũng hé ra từ từ…ko gian im lặng bao trùm lấy toàn bộ chỉ nghe những tiếng thở phào nhẹ nhỏm trút ra.
17 Chap 17: Đặt nó xuống giường, lại 1 lần nữa hắn được ngắm nhìn gương mặt đáng yêu ấy. Sự bình yên, đáng yêu như thiên thần. Khẽ mỉm cười, hắn bắt đầu nhớ lại những kỷ niệm đẹp…câu nói “Anh sợ sẽ làm người ta khổ hay sợ người ta làm mình khổ.
18 Chap 18: Key hôm nay sao thế nhỉ? Hình như anh bị cảm thì phải. Lẳng lặng bùng tiết ra hành lang đứng, mắt anh bỗng nhòe đi, đầu đau cả lên. Có lẽ anh trúng nước rồi…dầm mưa nhiều quá mà.
19 Chap 19: -Hey…hôm nay trung thu nè, mấy u có định đi đâu chơi hok?-Trân đột nhiên chồm lên bàn nó, chóng tay lên cằm. Giờ đang trong giờ học, thế mà cả bọn đứa nghịch Iphone, đứa ngủ, còn nó cắm cúi đọc…truyện.