1 Editor: Greeny
Beta: Q. Er
_______________
Khương Thanh Uyển không ngờ mình có thể sống thêm lần nữa.
Nàng là nữ nhi của phú thương ở Vân Châu, từ nhỏ lớn lên trong nhung lụa.
2 Editor: Greeny
Beta: Q. Er
_____________
Thật ra, khi Khương lão thái thái chạm tay vào trán, Khương Thanh Uyển đã tỉnh.
Bây giờ là đầu xuân, tiết trời se lạnh, bàn tay và bàn chân của người lớn tuổi luôn lạnh giá.
3 Editor: Greeny
Beta: Q. Er
_______________
Sáng sớm ngày kế tiếp, Cẩm Bình vén tấm màn xanh, gọi Khương Thanh Uyển rời giường.
Lúc đó khoảng canh Mão [*], ngoài trời còn chưa sáng rõ.
4 Editor: Greeny
Beta: Q. Er
_______________
Bốn cỗ xe ngựa lớn, hoa lệ, lộng lẫy như vậy khó tránh bị cướp dòm ngó. Nhưng mười mấy người theo sau bọn họ mặc y phục thị vệ, vả lại còn đi trên đường lớn, những tên cướp kia không sợ sao? Đúng là to gan lớn mật!
Trước kia, Khương Thanh Uyển chưa bao giờ gặp chuyện này, trong lòng cũng sợ hãi, có điều khi nhìn thấy Diêu thị bị dọa mặt mũi không còn chút máu nên cố gắng giả vờ bình tĩnh trấn an bà.
5 Editor: Greeny
Beta: Q. Er
_______________
Đại thị vệ ôm quyền, tới bẩm báo với Khương lão thái thái: ". . . Tĩnh Ninh Hậu họ Thôi, tên Quý Lăng.
6 Editor: Q. Er
Beta: Greeny
________________________
Bích Ngô viện là nơi ở Mạnh di nương chuẩn bị cho Khương Thanh Uyển.
Hai cánh cửa sơn màu xanh lục trước sân, tấm biển màu đen viết ba chữ vàng "Bích Ngô
viện", ngoài sân còn có gốc dương liễu che bóng xanh rì.
7 Edit: Q. Er
Mạnh di nương đang nói chuyện với Khương Thiên Hữu, Khương Thanh Ngọc cũng đang nhìn chiếc vòng ngọc bích và những đồ vật bày trên bàn.
8 Edit: Q. Er
Lần cuối Khương Thiên Hữu trở về Cam Châu là ba năm trước, nên cũng đã ba năm Khương lão phu nhân chưa nhìn thấy con trai mình.
Khương lão phu nhân sinh hạ một trai một gái, nhưng lại có tư tưởng con trai độc nhất.