1 Tại nghĩa trang, bóng dáng đơn độc, thất thần của người đàn ông vẫn đứng nguyên tại chỗ. . .
Lãnh Hàn Mặc nhìn chằm chằm vào nụ cười ngọt ngào của cô gái trên bức ảnh mà lòng đau nhói.
2 Quán bar Đại Thế Giới, là một trong những quán bar xa hoa bật nhất của Đế Đô, nơi ăn chơi và thể hiện đẳng cấp của giới nhà giàu.
Người đến đây toàn là những người giàu nứt vách.
3 Vừa bước ra khỏi cửa quán bar thì Lãnh Hàn Mạc liền nhận được điện thoại của trợ lí báo là sẽ đón anh chậm hơn một chút vì bị tắt đường do có tai nạn.
4 Biệt uyển Dạ Nguyệt, khu biệt thự cao cấp bậc nhất.
Hoa Lưu Ly một thân váy trắng tinh khôi nhẹ nhàng từ trên lầu đi xuống.
Chiếc váy trắng bồng bềnh bằng vải chi-fon nhẹ nhàng bao phủ lấy cơ thể mảnh mai của cô.
5 Nhận được tin Hoa Lưu Ly bị tai nạn, Lãnh Hàn Mặc lập tức lái xe đến bệnh viện. Trước phòng cấp cứu, cha mẹ anh và Hoa gia đều có mặt đông đủ. Hoa phu nhân dựa vào lòng chồng khóc nức nở.
6 Anh vuốt ve nó như một bảo vật trân quý. . . khẽ lật trang đầu tiên, đập vào mắt là một nét chữ còn non nớt
" A chào bạn nhật kí thân yêu. . .
Năm nay tớ 12 tuổi,đáng lẽ tớ còn viết bên quyển kia nhưng mà hôm nay có một sự kiện quan trọng nên tớ cho phép bạn xuất hiện.
7 Trời đã hừng đông, anh đọc đến trang cuối cùng cô viết cách đây hai ngày. . .
Một mình cô làm bạn với nó suốt bốn mùa xuân hạ thu đông,bỗng dưng anh ghen với cuốn sổ này nghĩ lại thật buồn cười.
8 Cô ra đi đã được năm ngày rồi. Năm ngày này, anh đều chỉ làm bạn với rượu chè.
Lặng lẽ nhìn khung hình cưới trước mắt, anh mê mẩn ngắm nụ cười vô tư, hồn nhiên ấy.
9 A cứ ngồi như vậy, cơ thể bất động ánh mắt không tiêu cự rơi vào cái khoảng không vô vọng
Người làm trong nhà đi qua đi lại thấy anh như vậy họ cũng buồn theo, dì Trần thấy anh như vậy cũng không khỏi lắc đầu buồn bã.
10 Đầu đau quá! Toàn thân đều đau!
Chuyện gì thế này? Đây là đâu?
Lãnh Hàn Mặc nhìn xung quanh phòng rồi sững người. . . quen thuộc quá, chẳng phải đây là.
11 Từ ngày Hoa Lưu Ly ra đời, không ngày nào mà biệt thự Hoa gia thiếu vắng bóng dáng Lãnh Hàn Mặc. Trừ những lúc phải đi học, thời gian còn lại, cậu luôn có mặt ở Hoa gia.
12 Năm năm sau
"Ha ha ha. . . ". Trên bãi cỏ xanh mướt, một cô bé tròn trĩnh đáng yêu, cặp mắt to đen láy, hàng mi cong vút, đôi má bầu bĩnh, cái môi đỏ chúm chím như quả ngọt mọng nước đang cưỡi trên lưng Lãnh Hàn Mặc.
13 Thời gian cứ như vậy thấm thoát trôi qua trong bình yên. Lưu ly thì đã quen với sự có mặt của Lãnh Hàn Mặc trong cuộc sống của mình và ngược lại Lãnh Hàn Mặc cũng như vậy.
14 Năm Lưu ly 14 tuổi.
" Á á á. . . ,,"
Lãnh Hàn Mặc mới vừa tỉnh ngủ thì nghe tiếng hét thất thanh từ phòng Lưu Ly, anh chẳng kịp suy nghĩ liền chạy vọt sang, tông cửa xông vào.
15 Sân bay đế đô
Lãnh Hàn Mặc đưa mắt nhìn đồng hồ, đi tới đi lui sốt ruột không thôi. Mọi người đều đã đến chỉ thiếu mỗi Lưu Ly, không lẽ cô nhóc giận anh thật sao?
.
16 Từng lời nói cứ vang vọng bên tai, cô chợt nhói đau nơi ngực trái, cảm giác sắp phải mất đi một cái gì đó quan trọng,cô đứng bật dậy chạy vọt ra khỏi phòng quyết thật thà với bản thân mình.
17 " Uhm. . Tiểu Mặc ơi. . . anh tiểu Mặc ơiii "
Lưu ly tỉnh giấc, còn vùi mình trong chăn, thành thói quen gọi tên Lãnh Hàn Mặc.
"Uh quên quên quên.
18 "Khoảng cách sẽ chẳng là gì khi trong lòng mỗi người đều tồn tại hình ảnh của đối phương, có chăng là nỗi nhớ cứ ngày càng đong đầy mà không có một ai có thể sẻ chia bớt "
----------------
Lãnh Hàn Mặc mới đấy mà đã đi được một tháng, mọi việc đã đi vào quỹ đạo của nó, mỗi ngày sau khi xong việc học cả hai sẽ dành thời gian gọi cho nhau,không biết việc đâu ra mà thời gian không bao giờ là đủ để cả hai trò chuyện, khi thì là chuyện học hành, khi thì là chuyện ăn uống hay đơn giản là những giận hờn vu vơ của cái tuổi mới lớn Lưu Ly cũng kể với anh không sót với điều gì.
19 "Có phải tình yêu là chờ đợi, có phải tình yêu là cho đi rồi sẽ nhận lại?"
Còn mấy ngày nữa là sang năm mới, Lãnh Hàn Mặc đã đi được hơn nửa năm.
Sáng mùa đông lạnh lẽo, Lưu Ly cuộn mình trong chăn, trò chuyện cùng Lãnh Hàn Mặc
- Anh Hàn Mặc, anh không về thật sao? Mùa đông năm nay lạnh lắm,tuyết rơi dày mà không có ai cùng chơi tuyết với em như mọi năm cả
- Vì anh học dồn chương trình nên không thể về được, anh cũng muốn về lắm, anh rất nhớ em.
20 Ting ting ting. . . Tiếng báo tin nhắn của điện thoại vang lên, anh liền vươn tay lấy điện thoại, xem xong anh tính ngủ tiếp thì dường như linh tính có điều gì đó mách bảo, anh liền truy cập vào trang cá nhân của Hoa Lưu Ly.