1 Tôi tên là Niếp Vũ, sinh ra và lớn lên giữa một sơn thôn nghèo khó ở vùng đất Kiềm Bắc hoang vu. Nhà tôi ở trên một bãi đất bằng dưới một gốc hòe lớn, nhà tôi có tất cả bốn người, tôi, em gái, chú Hai và thím Hai.
2 Edit: Gió Trong lòng tôi không khỏi bất an, vội vàng kéo chú Hai, lớn tiếng nói: “Chú Hai, chú đừng nghe hắn, chúng ta mau về nhà đi. ” “Tiểu Vũ, không có việc gì, dù sao, chúng ta cũng đã trễ rồi, trễ thêm chút nữa cũng không sao.
3 Edit: Gió Trước khi tai họa phát sinh, thường hay có điềm báo, nhưng bản thân người ở trong đó thường không ý thức được, đợi đến khi tại họa thực sự ập tới thì đã muộn.
4 Edit: Gió Cả người tôi lập tức căng thẳng, sởn gai ốc, hai mắt nhìn chăm chú về phía chuồng heo. Chỉ thấy dưới mái hiên tối đen của chuồng heo, một bóng đen cao lớn lẳng lặng đứng im ở đó, hình dáng không rõ ràng, cũng không biết là người hay là cái gì, trong bóng tối đang cực lực đè thấp tiếng thở dốc, nghe như tiếng dã thú nào đó.
5 Edit: Gió Chú Hai trầm mặc một hồi, không hiểu sao đột nhiên cười khẽ một tiếng, nói: “Có chú Hai ở đây, quỷ tà gì cũng không dám tới. ” Một khắc ấy, thanh âm của ông ấy nghe vô cùng lạnh lùng mà mạnh mẽ, lại có vẻ rất xa lạ, tôi giật thót một cái, nhìn ông ấy, nói không nên lời.
6 Edit: Gió Nhớ lại ngày tôi và chú Hai nhận công việc kia, tôi mơ hồ cảm thấy, hình như trên người chú Hai hơi tỏa ra khí lạnh. Bởi vì thời tiết bây giờ, nên mặc dù trước kia có phát giác ra, nhưng chúng tôi cũng không quá để ý.
7 Edit: Gió Nghe chú Hai nói cũng không chắc chắn, tôi biết mọi chuyện không đơn giản, trong lòng cũng thấp thỏm không yên. Dường như nhìn ra sự lo lắng của mọi người, chú Hai bổ sung thêm một câu: “Mọi người yên tâm đi, có Niếp Văn Sơn ta ở đây, thứ gì cũng không dám làm càn.
8 Edit: Gió Nói chuyện cùng Triệu Ngọc Nhi, ấn tượng của tôi với cô ta cũng không tồi, thực sự không muốn trơ mắt nhìn bọn họ đi vào chỗ chết. Chú Hai khẽ thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn tôi, nhàn nhạt nói: “Con đã khuyên bọn họ rồi.
9 Edit: Gió Âm thanh này khiến tôi cảm thấy có phần quen thuộc, giống như đã nghe qua ở đâu đó. Nhất thời, toàn thân tôi căng cứng, nhìn chằm chằm vào cửa nhà chính, mắt cũng không dám chớp.
10 Edit: Gió Nhớ lại âm thanh chin chít tối hôm qua, tôi thấy lạnh cả người, không rét mà run. “Rốt cuộc thứ gì có thể ăn tươi nuốt sống một con người như thế này?” So với sắc mặt hoảng sợ của những người khác, tôi thấy chú Hai rất bình tĩnh.
11 Edit: Gió Tiễn Triệu Ngọc Nhi đi rồi, trong lòng tôi thấp thỏm bất an, tinh thần vô cùng sa sút, tôi đoán rằng lần trước ở nhà ông chủ Hồng bên Sư Nha Bá, chú Hai thực sự đã mang về thứ gì đáng sợ.
12 “Chờ một chút, ông nói xong liền bỏ đi như vậy sao, chúng tôi không làm chuyện gì có lỗi với ông, sao ông lại nguyền rủa chúng tôi như vậy?” Tôi cố tình nói to, bộ dáng giống như bị ức hiếp, nhưng trong lòng lại trầm xuống, ông lão này có thể nhìn thấy vận rủi trên người chúng tôi, nhất định không phải là một người đơn giản.
13 “Ông anh, anh làm nghề gì? Nghe nói trong thôn các anh có một người có khả năng bắt quỷ trừ tà rất lợi hại. ” Đạo trưởng nhìn chằm chằm chú Hai. “Aizzz, người ông nói chính là tôi, bình thường tôi cũng đi giúp người khác làm ma chay cưới hỏi, đủ cả, cũng không có gì đặc biệt.
14 Đúng là người tính không bằng trời tính, rất nhanh cơ hội đã đến. “Có ai ở nhà không? Chú Hai có nhà không? Mở cửa đi!” Bên ngoài có tiếng gõ cửa và tiếng gọi, hình như là tiếng của bác Cả, thím Hai vội vàng ra mở cổng.
15 Huyền Thanh đạo trưởng nhắm nghiền hai mắt, miệng lẩm bẩm. Lúc sau, thấy ông ấy lấy ra một tờ giấy vàng, đưa qua đưa lại trên mấy nén hương, tôi tưởng tờ giấy sẽ cháy rụi, nhưng tập trung nhìn lại thấy nó dần chuyển sang màu đỏ giống bùa chú.
16 Tôi dừng bước nhìn chú Hai. Chú Hai cũng không quay đầu nhìn tôi. Tôi mừng thầm, sắp thành công rồi. Việc này không thể chậm trễ được nữa, mấy ngày nay, chú Hai đều không ăn cơm, đi thẳng về phòng ngủ, nhưng pháp trận lại ở nhà chính, nhất định phải dẫn chú Hai đến nhà chính mới có thể khởi động pháp trận được.
17 “Ầm!” Một tiếng nổ lớn vang lên. Hyền Thanh đạo trưởng từ trong quan tài nhảy ra. Trong nhà chính, tinh đăng tỏa sáng, chiếu vào khuôn mặt xanh biếc của chú Hai.
18 Lần trước làm pháp ở nhà ông chủ Hồng quả thực rất tà môn, hình ảnh chiếc quan tài màu đỏ lại hiện lên trong đầu tôi. Đúng vậy, tôi mơ màng nhớ ra, hình như trên nắp quan tài có mấy đầu đinh hình vuông màu đỏ thật to, rất giống với đinh trấn hồn Huyền Thanh đạo trưởng nhắc tới.
19 "Chú ơi, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, chú mau nói đi ạ!" Tôi không chờ được nữa, gần như từ dưới đất bắn lên. "Đúng vậy, chú, chú mau nói đi. Chúng cháu còn phải về cứu ba cháu.
20 Bây giờ đã là hơn mười giờ sáng. Tôi và em gái vừa đi vừa chạy. Mặt trời đã lên cao, thời tiết rất nóng, quần áo đẫm mồ hôi. Từ đêm qua đến giờ, tôi và em gái chưa ăn gì, tôi đói đến hoa cả mắt…Nhìn đồnghồđeo tay đã hơn mười hai giờ, sắp đến cửa thôn rồi.