1 Tiết Tử“Bích Đồng, cây đào trước cửa nở hoa chưa?”Bích Đồng nhẹ giọng cẩn thận trả lời: “Phu nhân, hoa đã nở đêm qua, màu hồng phấn, trông rất đẹp mắt ạ.
2 Tiếng trầm trồ khen ngợi của Đào Chi đã kéo suy nghĩ của ta về, ta dừng chân trước cầu đá, híp mắt đánh giá vị thần y được cha coi trọng này. Khoảng cách có hơi xa, ta chỉ có thể loáng thoáng mơ hồ nhìn thấy dáng người, tuy nhiên, dựa vào chiêu Hoả nhãn kim tinh[1] mà bản Quận chúa đã mài luyện được từ trên người các tiểu quan ở Tần Lâu Sở Quán, thì tướng mạo của vị thần y này tuyệt đối hơn Dịch Phong.
3 Biết Dịch Phong sẽ đến, ta lập tức từ người ốm yếu thành người có sức sống hoạt bát hẳn lên. Người Nam triều ai ai cũng biết Dịch Phong giỏi nhạc, nhất là đàn cổ, chỉ với một cây ngũ huyền cầm lại có thể đàn ra những âm thanh xuất thần nhập hóa, nhưng rất ít ai biết Dịch Phong cũng là một tay thổi sáo trúc xuất sắc.
4 Thuốc của Thẩm Hoành quả thật có hiệu quả, ngày hôm sau tỉnh lại cổ họng ta đã không còn ngứa nữa, đầu cũng hết đau. Vừa qua giờ Thìn[1], cha hạ triều về, ta thoải mái tinh thần đi thỉnh an cha mẹ.
5 Thẩm Hoành nói được thì làm được, sáng sớm hôm sau đã tới viện của ta. Lúc Lê Tâm tiến vào thông báo, ta còn đang mơ mơ màng màng, ngáp dài, trở mình một cái, cũng không nghe rõ Lê Tâm nói gì, chỉ khoát khoát tay đuổi Lê Tâm ra ngoài.
6 Dưới sự điều trị của Thẩm Hoành, sức khỏe của ta đã khá hơn nhiều. Thẩm Hoành cũng đã tới đây hơn một tháng và ta cũng không còn mơ thấy giấc mộng quái dị kia nữa.
7 Vốn muốn hỏi Thẩm Hoành một câu, nhưng đảo mắt nghĩ lại, lúc trước Thẩm Hoành đã từng nghe Dịch Phong đánh đàn, với sự tinh tế của mình, Thẩm Hoành dĩ nhiên có thể đoán ra cũng không phải việc khó.
8 Đại khái là ta đã gây họa rồi, mà ngọn nguồn tai họa chính là tên khốn Tư Mã Cẩn Du. Tư Mã Cẩn Du là tục danh của Thái tử, đương nhiên, ta cũng chỉ dám mắng thầm trong lòng thôi.
9 Tới cửa Nam Hoàng cung, xe ngựa không thể đi tiếp được nữa. Ta cùng huynh trưởng xuống xe, đi đến Ngự hoa viên nơi cử hành Hạ yến. Đường đi hơi dài, nhưng cùng trò chuyện với huynh trưởng nên ta cũng không cảm thấy nhàm chán.
10 Sau khi ta đàn xong khúc nhạc, cũng không có người đến làm khó ta nữa, nhưng ánh mắt Linh Chiêu nhìn ta lại có thêm vài phần uất hận. Ta không rảnh bận tâm, trong lòng chỉ nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Tư Mã Cẩn Du.
11 Thế sự khó lường, ai có thể ngờ sẽ có ngày ta lại kể cho Tư Mã Cẩn Du nghe chuyện trong mộng của mình. Đối với giấc mộng đã quấn ta mười sáu năm qua, trong lúc nhất thời muốn ta kể ra, thật sự có chút khó khăn.
12 Ta vội vàng hỏi: “Sư phụ đang ở đâu?”Lê Tâm thở hổn hển, nàng nhìn xung quanh một lượt, mới hạ giọng nói: “Muội vừa đi ngang qua Phật đường thì thấy Thẩm công tử đang đánh cờ với Liễu Không đại sư.
13 Thẩm Hoành thật lợi hại, dưới tình huống xung quanh không có gia vị lẫn đồ dùng nhà bếp gì mà vẫn có thể làm được món Gà lá chuối ngon đến vậy. Chờ ta ăn no nê xong, Thẩm Hoành rất săn sóc đưa cho ta một cái hồ lô, “Uống chút nước cho thông cổ họng.
14 Khi ta tỉnh lại vào ngày hôm sau thì đập vào mắt là lồng ngực cứng rắn. Ta giật mình, ngước mắt nhìn lên thì thấy khuôn mặt đang ngủ của Thẩm Hoành, thật bình thản yên bình, đôi môi cong lên, như đang mơ thấy mộng đẹp.
15 Ta bị ba cái hộp men màu này làm sợ hãi đến quên cả hỏi, cho đến khi trở lại viện của mình mới nhớ ra ta đi tìm Thẩm Hoành là có chuyện quan trọng.
16 Thời gian giả bệnh của ta trôi qua rất thoải mái. Thẩm Hoành thường hay đến đánh đàn cho ta nghe, Dịch Phong quả thật không gạt ta, Thẩm Hoành đúng là đàn hay hơn hắn, tiếng đàn đã dứt nhưng dư âm vẫn còn văng vẳng bên tai.
17 Sau khi Văn Dương công chúa rời đi, Lê Tâm thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: “Công chúa điện hạ thật đáng sợ, quá dọa người rồi, cũng may mình được hầu hạ Quận chúa.
18 A Phù là hộ vệ của ta, bản lĩnh không tồi, là người trầm tính, luôn theo sát ta từ xa. Ta thường quên mất sự tồn tại của người này. Sau khi Thẩm Hoành làm sư phụ của ta, A Phù càng không có đất dụng võ.
19 A Phù trở về bẩm báo cho ta biết Đào Chi đi Nhất Phẩm Lâu vào giờ Thân[1] ba khắc, một khắc sau liền rời khỏi phòng Nhất phẩm. [1] Giờ Thân: từ 3 – 5 giờ chiều.
20 Sau khi về phủ, ta nói với mẹ việc ta cho Đào Chi tự do. Mẹ cười cười, chỉ nói: “Đào Chi là người của con, con thích làm sao thì làm, mẹ không can thiệp.