1 Mở đầuDịch: Tử Linh LanChỉnh dịch: MonÔng Hà, bà Hà từ nước ngoài về, họ không mấy tin vào cái tục chọn đồ vật trong lễ thôi nôi, bởi vì tập tục này chả có căn cứ khoa học gì cả.
2 Dịch: Tử Linh LanChỉnh dịch: MonNgày bảy hàng tháng là ngày mà Hà An Ân trông mong nhất, vì đó chính là ngày cô được công ty phát lương. Mới sáng sớm, Hà An Ân đã tới máy ATM, đút thẻ, nhập mật khẩu, vào mục số dư tài khoản, lòng vô cùng sung sướng, phấn khởi.
3 Cô lập tức chạy vội về chỗ ngồi của mình, lục lọi trong túi xách để tìm cái thẻ học sinh đã ngả màu vàng. Mấy năm nay cô luôn tự hỏi mình có thể tìm được anh ta hay không nên lúc nào cũng để cái thẻ ấy trong giỏ xách.
4 Cô suy đi nghĩ lại, chỉ có một nguyên nhân khiến anh ta gây khó dễ cho cô, chính là vì cô đòi anh ta trả 200 tệ ngay trước mặt mọi người. Có điều cô không hiểu, thiếu nợ trả tiền là chuyện hết sức hiển nhiên, nhưng sao đến lượt cô đòi nợ thì lại bị người ta chỉnh một cách thảm hại như vậy, còn không dám ho he phản kháng nữa.
5 Hà An Ân cảm thấy mình như sắp chết đến nơi, hai ngày nghỉ cuối tuần không đủ để dù đắp nỗi cực nhọc vì bị tra tấn suốt cả tuần qua. Sáng nay, vừa thức dậy, cô đã biết hôm nay sẽ là một ngày bi thảm.
6 Hôm nay, Đỗ Khang phát hiện hai mắt của mình luôn không tự chủ được mà nhìn theo bóng dáng đang vùi đầu vào làm việc ngoài kia. Đến giờ nghỉ trưa, phần lớn các đồng nghiệp đều tụ lại ra ngoài ăn trưa, nhưng khi anh đi ngang qua chỗ ngồi của Hà An Ân, lại phát hiện cô vẫn còn ngồi xem tài liệu, bình giữ nhiệt đựng thức ăn kế bên còn chưa mở ra.
7 Đỗ Khang cảm thấy rất lạ. Tại sao y tá lại cho rằng giữa anh và An Ân nhất định là hai loại quan hệ này? Liệu có phải do biểu cảm của anh, hay là anh đã làm gì khiến cho người ta hiểu lầm không?Anh nghĩ không ra nhưng lại ngại hỏi y tá nên đành chau mày nhìn ngắm cô gái đang hôn mê trên giường.
8 Dịch: MonHà An Ân hạ sốt nhưng lại bị ép ở nhà nghỉ ngơi 2 ngày. Thấy giải thưởng chuyên cần chắp cánh bay xa, cô than vắn thở dài một trận rồi trở về với phòng làm việc đã xa cách 2 ngày nay.
9 “Tôi có một cách có thể giúp cô kiếm được tiền, lại không cần trốn tránh, sợ bị người ta bắt gặp. ”Nghe vậy, đôi mắt Hà An Ân như toả sáng nhìn Đỗ Khang.
10 Đi vào thang máy, nhìn thấy đại sảnh dưới lầu đã đẹp như vậy, cô không nén được nên bắt đầu mong đợi nhà Đỗ Khang rốt cuộc đẹp đến mức nào, trang hoàng sẽ khí phái ra sao.
11 Vì là khu chung cư cao cấp nên đó không xa có một siêu thị, bên trong thứ gì cũng có bán. Đỗ Khang và Hà An Ân mỗi người đẩy một chiếc xe. Hà An Ân chọn mười mấy món dụng cụ dọn vệ sinh vừa rẻ vừa dễ xài quăng vào xe đẩy một cách nhanh – chuẩn.
12 Nhận lấy túi đồ, cô kéo Đỗ Khang đi một mạch tới quầy thu ngân, trong khi đó, cũng không quên vòng qua mua bột cà ri và nước cốt dừa. Bởi mua quá nhiều thứ, nên họ chỉ mang nguyên liệu nấu ăn và một số dụng cụ vệ sinh cần dùng nhất về, còn lại thì nhờ dịch vụ giao hàng của siêu thị giao tới nhà Đỗ Khang.
13 Rất khó để nắm bắt được suy nghĩ của cô, nhưng anh lại thích cô mới chết chứ. Đến giờ anh còn không biết mình thích cô ở điểm nào nữa kìa, thậm chí cảm thấy dáng vẻ tính từng đồng từng cắc của cô rất đáng yêu.
14 Hà An Ân cuộn tròn trên giường không động đậy. Khi cô muốn trốn tránh chuyện gì đó hay ai đó, cô đều sẽ nằm trên giường như thế. Không nghĩ ngợi, không nói gì, cũng không động đậy.
15 Không sai, có lẽ là do quá lâu rồi cô không yêu đương, bên cạnh chỉ có Đỗ Khang là người khác giới, cho nên mới xuất hiện loại ngộ nhận này. Chỉ cần tìm được một người đàn ông thích hợp, cô sẽ giống như trước kia, sẽ không còn nghĩ bậy nghĩ bạ, không lo mấy chuyện dư thừa nữa.
16 Cô lấy điện thoại ra xem, người gọi chính là Đỗ Khang, ngón tay cô do dự hồi lâu, vẫn không thể quyết định có nên bắt máy hay không, cho nên chỉ có thể để chuông điện thoại cứ reo như thế.
17 Đỗ Khang cảm thấy mình sắp điên lên rồi đây! Hà An Ân, cô gái chết tiệt này, sao cô dám lén gạt anh đi xem mắt với người đàn ông khác chứ? Lại còn ăn mặc đẹp như vậy, trang điểm xinh như vậy?Hôm nay đúng ra là ngày cô phải tới nhà anh quét dọn.
18
19 Dịch: Tử Linh LanChỉnh Dịch: Mon“An Ân, nói anh nghe, có muốn anh không?” Anh gặng hỏi cô, đầu ngón tay lại chọt vào cái động đã mềm nhũn và ướt át của cô lần nữa, cứ thế ra vào.
20 Dịch: MonTrong phòng vẫn cứ tràn đầy mùi vị sau khi yêu. Hà An Ân nhìn chiếc chăn dưới nền nhà, liền mở cửa sổ ra, một cơn gió đêm lành lạnh thổi vào, thổi tan mùi vị nồng nàn trong phòng.