61 Sóng gió đi qua, Văn Nhân Dịch nhàn nhạt liếc Tô Mặc một cái, không ngờ thực lực của nàng đã là Tiên Thiên tầng tám. Hắn vẫn đứng cách đó không xa, hai tay chắp sau lưng, thể ngộ cảm xúc sau khi đối chiêu vừa rồi, hình như cảnh giới đã có đề thăng.
62 (*)Thất tinh bạn nguyệt: Chỉ thời điểm Bắc Đẩu Thất Tinh vây chung quanh mặt trăng tỏa ánh sáng lấp lánh. Ý ngụ đoàn viên, tương trợ chiếu rọi. Ban đêm, các vì sao chiếu sáng, sương lạnh nhàn nhạt lượn lờ trong không trung.
63 Gió đêm nhẹ nhàng khoan khoái, bầu trời đầy sao, không khí vắng lặng bao trùm. Tối nay Tô Mặc đã đạt tới Tôi Thể, nàng đang nhàn nhã trở về Kim Ngu Đường.
64 Đèn nhiều màu lóng lánh hai bên đường, tin tức Kim Ngu Đường chiến thắng cơ hồ tràn ngập khắp từng trấn nhỏ của Hải Vực Tề quốc. Đinh đại gia lần này thua triệt triệt để để, thành đá kê chân cho Yêu Cơ, ngày đó Bách Hoa Đường an bài trăm thư sinh kể chuyện tự biên tự diễn, kết quả cũng làm trò cười cho thiên hạ.
65 Nắng sớm rạng rỡ chiếu rọi trên khuôn mặt tươi đẹp động lòng người của thiếu nữ. Tô Mặc mở mắt, khi thấy Văn Nhân Dịch đang dựa vào vách tường, còn mình gối đầu lên đùi hắn thì hai mắt nàng như có một dòng lửa chuyển động.
66 Hiện giờ là lúc ánh mặt trời chói chang nhất, nắng xuyên qua tán lá xum xuê tạo thành từng vệt sáng loang lổ trên mặt đất như ngàn ánh sao. Hạ Ngọc Nhi đứng dưới gốc cây giả vờ điềm đạm đáng yêu, vai run rẩy, thút thít nức nở.
67 Bên trong phường thị mặt trời rực sáng, gió mạnh thổi qua. Nghe thấy giọng nói khinh bỉ của luyện khí sư Hạ gia, Hoa công tử lười biếng nghiêng người dựa vào vách tường, vẻ mặt có chút đăm chiêu.
68 Sau khi Tô Mặc rời đi, nhóm người luyện khí sư phổ thông nhìn theo bóng lưng nàng, ánh mắt đầy sùng bái. Bóng dáng đó có chút gầy yếu, nhưng lại phong độ ung dung như vậy.
69 Buổi tối ngày xuân, trời vẫn còn rất lạnh. Khi Văn Nhân Dịch chuẩn bị xong y phục của mình, quay người quay trở lại phòng Tô Mặc, lại ngoài ý muốn phát hiện bên trong yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, cũng không nhìn thấy bóng dáng đối phương.
70 “Sao ngươi lại ở đây?” Tô Mặc kinh ngạc nhìn hắn, người này rõ ràng là Hữu hộ pháp của Kim Ngu Đường. “Vì bản công tử phản bội Ngu Nhiễm công tử, ta đã sắp xếp cho ngươi và Văn Nhân Dịch rời đi ngay dưới mắt hắn.
71 “Hai vị, chúc các ngươi bạch đầu giai lão, sớm sinh quý tử. ” Hạ Phong làm dấu tay chúc phúc cho hai người, cười quay đầu đi vào khoang thuyền. “…” Văn Nhân Dịch nghe ra ý châm chọc của hắn, nhất thời không biết nói gì nhìn trời.
72 (*) Cử án tề mi: Đời Đông Hán, bà Mạnh Quang dọn cơm cho chồng dâng lên ngang mày, tỏ lòng kính trọng. Chỉ sự kính trọng lẫn nhau giữa vợ chồng (đối đãi như khách quý)“Được rồi, đừng náo loạn nữa, bây giờ là canh giờ tốt, tân lang tân nương vào động phòng!”“Nháo động phòng, nháo động phòng đi!” Tô Mặc và Văn Nhân Dịch cùng tiến vào hôn phòng trong sự ồn ào của mọi người.
73 Cảnh sắc trước mắt xa hoa, Kim Liên nở rộ, bách điểu tề minh, thất thải sáng ngời lấp lánh. Tô Mặc chỉ cảm thấy suy nghĩ của mình thay đổi thất thường, lần trước ở Kim Ngu Đường nàng đã gặp qua loại tình hình này, đương nhiên là có chuẩn bị tâm lý một chút, chỉ là hoàn toàn không ngờ Văn Nhân Dịch ở cạnh nàng cũng gặp nhìn thấy giống nàng, tóm lại chuyện này thật là kì quái lạ lùng.
74 Trên bến tàu, một con thuyền khổng lồ hoa lệ đang thả neo. Bề ngoài con thuyền rất lộng lẫy, khiến những chiếc thuyền chung quanh trở nên rất khó coi.
75 Lỗ tai Ngu Nhiễm dựng lên, nhướng mày. Hoa đào trong rừng bay lả tả rất đẹp mắt. Vẻ mặt Ngu Nhiễm không ngừng biến ảo, hắn tận lực ra vẻ kinh ngạc: “A di, cái gì năm lần?”Phương phu nhân đương nhiên sẽ không đường đột nhắc tới việc này trước mặt người khác, bà bỗng cảm thấy người tập võ thật là nhĩ lực bất phàm, bà vội vàng nói: “Không có gì, là con mèo ta nuôi tối qua kêu năm lần, nháo khiến người ta ngủ không ngon đó mà.
76 Một hồi lâu, Chu tiên sinh không khỏi chuyển động con ngươi nói: “Trời nắng chang chang mà lại che ô, nam nhân này thật sự rất kỳ quái!”“Thế giới to lớn, không thiếu những điều kỳ lạ, huống chi người nọ lại là một mỹ nam tử tuyệt sắc.
77 “Sinh bệnh? Hay là không thể gặp người? Ta nghe nói chỉ mấy nữ nhân lớn lên ở thôn quê hương dã mới thích che che giấu giấu. ” Hoàng hậu lạnh lùng đáp, bà ta nở nụ cười lạnh: “Nữ nhân không có việc gì lại muốn che mặt, ai biết là có gặp người được hay không?”Chúng nữ tử quý tộc bên cạnh mím môi cười khẽ.
78 Bóng đêm mênh mông như đang khoác một lớp áo sương lên cho cây cối. Ánh trăng soi tỏ vào toàn ngự hoa viên. Tô Mặc chậm rãi đi ra từ trong bụi cây, ngự hoa viên vẫn rất náo nhiệt, đám cấm quân chung quanh đang cầm đuốc đi tuần tra tìm người khắp nơi.
79 Đêm, càng lúc càng sâu. Tên áo đen kinh ngạc, tại sao lại như thế này?Hoàn toàn không giống như tưởng tượng của hắn, không ngờ gương mặt thật của nàng ta lại tuyệt sắc như vậy.
80 "Dừng tay, dừng tay. Tam hoàng tử, người mau nói nàng dừng tay lại. " Hạ Tuyết Nhi nhịn không được, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch. Còn ánh mắt của Tam hoàng tử lại như có lửa, không thể tin được nhìn về phía Tô Mặc, Yêu Cơ trước mắt này thật sự là Yêu Cơ trước đây sao?Bên ngọn đèn, nét mặt của Tô Mặc không chút thay đổi, lãnh diễm bức người, con ngươi mê hoặc đen đậm như nước mực, trên môi mang theo nụ cười lãnh khốc.