1 “Cha! Mẹ!” Thiếu nữ 14 tuổi dùng sức đẩy cánh cửa nhà mình, cũng thành công cắt đứt luôn một màn “ân ái” của cha mẹ trong phòng khách. Một đôi nam nữ đang thân mật ôm lấy nhau, vừa nhìn thấy nàng, nam nhân phục hồi lại tinh thần trước, giơ tay phải lên cười ha hả: “U, hôm nay con về tương đối trễ a!”“Đã đói bụng chưa, ăn cơm trước hay là nghỉ ngơi trước?” Nữ nhân cũng hỏi.
2 Cước bộ nhẹ nhàng, cùng với nụ cười hồn nhiên. Sau khi Phí Ôn Đình bước vào phòng tổng giám đốc, Dịch Mai cơ hồ thiếu chút nữa hoài nghi mình có phải già rồi mắt mờ hay không, nhìn lầm rồi.
3 Toàn thân có cảm giác mất sức. Buổi trưa sau khi trở về, Nhan Cát Tường cảm giác mình đã dùng hết một năm tinh lực, thậm chí ngay cả công việc buổi chiều cũng hữu khí vô lực.
4 Hôn, nụ hôn đầu của cô a, lại cứ như vậy mà mất rồi!Mặc dù cho tới nay nụ hôn đầu cô cũng không cố ý giữ lại —— chủ yếu là bởi vì cũng không có nam nhân nào đột nhiên từ đâu tới đây hôn cô.
5 Hôm nay lúc nghỉ trưa, Phí Ôn Đình tới trễ một cách kỳ quái. Vì vậy, trong căn phòng buổi trưa bọn họ thường gặp mặt, Nhan Cát Tường ăn xong cơm trưa, liền bắt đầu vòng quanh căn phòng, một lần nữa đánh giá cả căn phòng.
6 Chết tiệt hắn là thổ phỉ sao? Cư nhiên cầm lấy sách xem mắt của cô hỏi cũng không hỏi quá ý kiến của cô. Vội vàng chạy trên hành lang, Nhan Cát Tường cố gắng đuổi theo người phía trước.
7 Bên ngoài phòng đợi của sân bay, Nhan Cát Tường nhìn bảng giờ giấc treo ở đại sảnh, rồi lại nhìn nam nhân bên cạnh đang uống cà phê trong quán cà phê lộ thiên.
8 Hẹn hò, hẹn hò là tình huống thế nào a?Nhan Cát Tường chưa từng hẹn hò cho nên không biết, về phần Phí Ôn Đình, chắc rằng kinh nghiệm so với cô còn ít hơnBuổi sáng 10 giờ, chuông điện thoại của Nhan Cát Tường vang lên.
9 Cảm giác tựa hồ bắt đầu trở nên không giống với lúc trước. Bởi vì sự chăm sóc của hắn, bởi vì sự lo lắng của hắn, bất tri bất giác tác động tới trái tim cô.
10 “Có lẽ, ta thật sự yêu của hắn a. ” Buông nước trái cây trong tay xuống, Nhan Cát Tường trước cái nhìn xoi mói của Vương Tử Kiến đàng hoàng thừa nhận.