1 “Tiên sinh, anh rớt đồ!” Ngay từ lúc ra cửa khẩu kiểm tra an ninh, An Ninh đã chú ý tới bé trai trẻ tuổi cao lớn này đi ở phía trước cô. Rõ ràng chỉ là một bóng lưng mà thôi, cũng đã làm cho cô nhịn không được mà nhìn lại.
2 Trong nhà chỉ có một mình em trai ngồi chơi xếp gỗ ở trên sàn nhà, thấy An Ninh, em trai cơ hồ lăn một vòng đến trước mặt cô, dùng cánh tay mập mạp kia ôm thật chặc lấy chân An Ninh.
3 An Ninh mới vừa làm xong bản phác thảo, lúc chuẩn bị lên màu sắc, đột nhiên cảm thấy không khí bên cạnh có chút kỳ quái. Bởi vì âm thanh sửa sang hổn độn trong đại sảnh lại trở nên yên lặng như tờ.
4 “Anh đã như vậy, tôi đây liền nói thẳng sự việc, không thể nào. Tôi chết cũng sẽ không đồng ý. ” Bị cận vệ đè lại bả vai ngồi ở trên ghế sa lon lòng An Ninh tràn đầy khổ sở.
5 Ngày hôm sau đi làm chỉ có mười người, vừa vặn mỗi người hai thước vuông, người vẽ tranh xong sớm rút lui. Lúc giờ cơm trưa Chúc Nhan tới. “Đi ra ngoài ăn cơm.
6 Khi An Ninh tỉnh lại, trong tầm mắt là một màn đen tối. Chưa thanh tĩnh cô hơi giật mình, nhưng cảm giác toàn thân bị đau nhức, hơn nữa phía dưới truyền đến một trận khó chịu.
7 Lần này cùng An Ninh ở chung một chỗ, là Chúc Nhan ở tuổi hai mươi mới biết, tinh lực cùng tuổi tác, hơn nữa An Ninh bị dược vật điều khiển, hai người vẫn từ buổi trưa lăn qua lăn lại đến nửa đêm mới an phận lại.
8 “Không…… Tôi không muốn gặp mặt bà ấy …… Không!” An Ninh hung hăng lắc đầu, dưới tình huống này cô không biết nên đối mặt Vương Anh như thế nào. “Không gặp cũng được.
9 Phòng ngủ chính so với gian phòng An Ninh ở lớn gấp đôi, bởi vì nguyên nhân là cửa sổ chạm sàn, đặc biệt lấy ánh sáng tốt. Nằm ở trên giường, còn có thể thấy hồ bơi phía bên ngoài trời phản chiếu ở trên trần nhà ánh sáng mặt trời rực rỡ, trông rất đẹp mắt.
10 Chiều nay, Chúc Nhan vô cùng nhiệt tình, An Ninh mấy lần cảm giác cô sắp bị dục vọng rừng rực này thiêu đốt đến thương tích đầy mình. Khi An Ninh tỉnh lại, Chúc Nhan đã ra cửa rồi.
11 Có đôi khi, An Ninh có nghĩ, nếu như lúc ấy mình không có bị bóng lưng Chúc Nhan hấp dẫn, nếu như cô chưa cùng Chúc Nhan đi ra phi trường, nếu như cô không có lên tiếng nhắc nhở Chúc Nhan rơi đồ, nếu như…… Có phải hết thảy cũng không giống nhau hay không? Thậm chí An Ninh còn muốn nếu như lúc ấy vé máy bay không có giảm đến hai lần, cô cùng thường ngày ngồi xe lửa về nhà, cô cũng sẽ không gặp phải Chúc Nhan, cũng sẽ không có trải qua như bây giờ? Nhưng mà, thực tế trong thế giới, không có nếu như.
12 Có lẽ là mùi vị máu tươi này kích thích hai người, vốn là chỉ là một cái hôn đơn giản , cuối cùng lại phát triển đến mức không thể thu thập. Lúc người giúp việc cùng cận vệ chuẩn bị tránh đi, Chúc Nhan ôm lấy An Ninh run rẩy co rúc ở trong lòng ngực của anh sải bước lên lầu.
13 “Để Trầm Khinh toàn quyền quyết định, em theo anh đi ra ngoài một chút. ” Chúc Nhan một lời nói quyết định tất cả. Trung tuần tháng chín, chính là lúc thành phố đến mùa mưa thu triền miên, đợi được đến tuần lễ vàng ngày một tháng mười [1], cảnh sắc tươi đẹp lại bắt đầu chiếu rọi, giống như là ông trời già cố ý nâng lên khuôn mặt tươi cười nghênh đón các du khách từ khắp nơi trên thế giới đến.
14 La Lăng Thu, gặp lại sau! Vui vẻ cười đùa đã qua, gặp lại sau! Chúc Nhan cái gì cũng không hỏi, không có nghĩa là An Ninh có thể cái gì cũng không nói.
15 “Bạch Sa Sa?” An Ninh có phần không xác định hỏi. Bây giờ cô ấy không phải là nên ở trường học sáng tác vẽ tranh tốt nghiệp sao? Tại sao lại xuất hiện ở chỗ này? Nói đến Bạch Sa Sa này, cùng An Ninh cũng có một chút quan hệ.
16 “La Lăng Thu đã trở về trường học đi học rồi. ” Tối hôm đó, lúc ăn cơm Chúc Nhan đột nhiên nói với An Ninh. “Đã trở về……” An Ninh ngơ ngác ngây người lập lại một lần, lại cũng không có phản ứng gì.
17 Chúc Nhan cũng cảm giác được tầm mắt của An Ninh, đột nhiên có chút ngượng ngùng, vì che dấu lúng túng của anh, anh mạnh mẽ kéo An Ninh vào trong ngực, hung hăng mà hôn…… Từ trong dư âm cao triều khôi phục như cũ, An Ninh không thể tưởng tượng mà nhìn cái ghế bình thường kia, cô chưa bao giờ biết, trên ghế cũng có thể…… Mặc dù đã nhận được thư thông báo trúng tuyển rồi, nhưng Chúc Nhan yêu cầu An Ninh đợi đến lúc đầu mùa xuân lại tiếp theo chương trình học năm 3.
18 “Không đi cũng không sao. Anh cho em đi nơi nào thì em đi nơi đó. ” “Đi đi, đến lúc đó để Tương Sinh cùng đi theo, không nên chạy loạn. ” Mặc dù là hội viên quy chế của câu lạc bộ, nhưng cũng là long xà hỗn tạp.
19 Trong phòng bệnh của bệnh viện cao cấp, hai ông cháu mỗi người một bát súp uống ngon lành. “Taynghề thật không tệ. ” Sau khi Chúc lão gia uống súp xong chậc chậc lưỡi, có chút suy nghĩ.
20 “Em muốn cứu cô ấy?” Chúc Nhan ôm lấy An Ninh, để cho cô ngồi ở trên đùi anh. “Em chỉ là cảm thấy…… tội của cô ấy không đến bước này. ” An Ninh cẩn thận cân nhắc dùng từ.