21 “Để cho nó chơi một chút. ” Chúc Nhan đở thân thể An Ninh dậy bởi vì động tình mà mềm nhũn, tách chân của cô ra, cho cô ngồi ở trên người anh, chính là nói súng ra trận, vừa ngẩng đầu lại thấy cục cưng mở một đôi mắt to tròn trịa , vẻ mặt thuần khiết mà nhìn hai người bọn họ.
22 Lúc ở trong ti vi truyền đến đếm ngược mười chín tám bảy, Tiểu Lý đi lên, nói Chúc Nhan điện thoại. “Đang làm gì vậy?” Thanh âm Chúc Nhan có chút mơ hồ.
23 Nhưng mà, Chúc Nhan nhớ rõ Lục Sâm này còn chưa tốt nghiệp đại học, bây giờ đã muốn tạo sự nghiệp, có phải hơi nóng vội hay không? “Ừ, nói ra thật xấu hổ, ông nội đối với mấy người chúng tôi là hận vô cùng, cuối cùng là ôm hận mà chết.
24 Nhưng mà Lục Sâm căn bản là không có chú ý tới những thứ này, đôi mắt nhìn thẳng An Ninh, ngay cả người bạn bên cạnh nhắc nhở cũng không có chú ý tới.
25 Nếu như ngày đó thật sự xảy ra chuyện gì, có lẽ cả vận mệnh của anh cũng sẽ thay đổi theo. Lúc An Ninh trở về, bọn họ vừa thảo luận được một đoạn. An Ninh đi bộ cả người ra mồ hôi, đến trên ghế sa lon vừa định tháo khăn quàng cổ cùng cái mũ, bị Chúc Nhan ngăn lại.
26 Lúc từ trong công viên đi ra, Chúc Nhan ôm An Ninh vào trong ngực thật chặc, không dám có một chút khinh thường. Hai người chuyên tâm bước đi, hoa đăng pháo hoa gì đó, hết thảy cũng gặp quỷ thôi! Về đến nhà, Chúc Nhan vội vàng kéo An Ninh vào trong phòng tắm, mặc cho nước nóng cọ rửa hai người thân thể đồng thời, anh tiến vào cô.
27 “Ừ, tôi hiểu. ” An Ninh nhận lấy giấy phác hoạ và bàn vẽ trong tay Tiểu Lý, hai người cũng tới giúp đỡ dùng đinh mũ cố định chắc. “Được rồi, các người đi ra ngoài đi! Buổi trưa tới đây đón tôi là được!” An Ninh đã nhận thấy vài ánh mắt chung quanh khác nhau.
28 Khiến An Ninh bất ngờ chính là, ngày hôm sau Ngô San San vậy mà thật sự dẫn một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi giống Chúc Nhan đến tìm cô. “An Ninh, đây là em trai tôi Ngô Băng, cô nhìn xem bộ dáng cậu ấy có phải là rất giống anh họ tôi không? Băng Băng, đây là chị An Ninh.
29 “An Ninh…… Bây giờ chỉ có cô mới có thể giúp tôi và Băng Băng thôi…… Tôi thật sự nghĩ không ra biện pháp nào khác……” Ngô San San ngẩng đầu lấp lánh nước mắt, vươn tay nắm tay An Ninh, hơi tuyệt vọng lại bất lực mà nhìn cô.
30 Tôi chỉ có thể làm được đến đây, không thẹn với lương tâm. An Ninh ở trong lòng an ủi mình. Hai ngày qua Chúc Nhan bề bộn nhiều việc, mỗi ngày rời đi thật sớm, buổi tối cũng rất trễ mới trở về.
31 Trường học quyết định đưa học sinh đến thị trấn cổ phía nam cách Trung Quốc nửa vòng, trong nửa tháng, cũng khó trách Chúc Nhan mất hứng. “Anh không muốn cho em đi, thì em không đi.
32 Buổi tối ngày hôm trước thể lực tiêu hao, An Ninh phải đi đến phòng rửa mặt chỗ nối tiếp buồng xe lửa để rửa mặt đánh răng chuẩn bị trở về đi ngủ. Cũng không nghĩ rửa mặt xong sau ngẩng đầu ở trong gương thấy một khuôn mặt cười như không cười, hơi quen, chắc là bạn cùng lớp, Nhâm Vũ Văn.
33 Nói không chừng, Nhâm Vũ Văn này luôn không nghiêm túc như vậy, có thể bọn họ hiểu lầm mà thôi. Sáng sớm hôm sau xe lửa tới cổ trấn ở thành phố. Xuống xe lửa còn phải ngồi xe hơi đi hai canh giờ nữa chính xác mới là đến điểm cuối.
34 Tiểu Lý ngồi ở trên giường bên cạnh xem ti vi, An Ninh lật xem một quyển bức tranh phong cảnh mới mang tới, vừa lật hai trang mới nhớ tới Chúc Nhan, vội vội vàng vàng kêu Tiểu Lý lấy điện thoại qua gọi cho anh.
35 Bây giờ Nhâm Vũ Văn ngồi ở chỗ nầy, An Ninh cũng không thể nói gì. Chỗ của nhà nước, ai muốn tới thì tới. An Ninh không ăn cay, Tương Sinh đi theo cô một thời gian dài như vậy, cho dù cô không nói, anh cũng nhìn ra, vòng vo nửa giờ ở ngã tư đường sầm uất, Tương Sinh cũng không tìm được một tiệm bán thức ăn nào mà không thêm ớt.
36 Nhâm Vũ Văn lại ngang ngược với An Ninh, hôn một cái. An Ninh kịp thời xoay mặt đi chỗ khác, bị anh hôn lên xương gò má. An Ninh tát một cái lên trên mặt Nhâm Vũ Văn, cả hội trường đều yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng củi cháy bùm bùm.
37 Chờ khi An Ninh tỉnh lại, cô mặc đồ ngủ thật chỉnh tề nằm trên giường ở phòng nghỉ ngơi của Chúc Nhan. Thử động đậy một chút thân thể liền đau nhức, cô mới từ từ bò dậy.
38 “Chậc chậc…… Giống như Chúc Nhan vậy người con trai không có chút thú vị, trừ bề ngoài không tệ ngoài ra còn có ưu điểm gì? Bối cảnh gia đình duy nhất đã không còn tồn tại, còn có cái gì đáng giá để cho cô vì anh ta mà tam trinh ngũ liệt chứ? Ừ?” (tam trinh ngũ liệt mình không biết, bạn nào biết thì giúp mình nhé, vì mình nghĩ là giữ trinh tiết đó.
39 “Không cho em đi!” An Ninh ngẩng đầu nhìn Chúc Nhan, lại phát hiện anh vẫn nhắm mắt, rõ ràng bộ dạng chưa có tỉnh ngủ. Chúc Nhan, cái dạng này của anh, muốn em làm gì bây giờ? An Ninh cau mày nhìn Chúc Nhan ngủ không được ổn định, ngơ ngác nằm ở nơi đó.
40 Mấy người bác sĩ thay phiên tiến hành đủ loại kiểm tra cho An Ninh, sau khi kiểm tra toàn diện bọn họ thảo luận một lát, lặng lẽ kêu Chúc Nhan lên phòng.