1 Thành Lạc Xuyên, Sở gia đang tiến hành một cuộc đấu võ kịch liệt. Triệu Thanh Tình không một chút thương hại nhìn về phía Già Lam nằm co quắp trên võ đài, bịch bịch bịch… không biết đánh bao nhiêu quyền, tay đều mỏi nhừ.
2 Động tác chà lau bảo kiếm của Sở Viêm Chiêu hơi ngừng lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén bắn về phía Già Lam, thật giống như nàng gây ra tội ác tày trời.
3 “Già Lam, phu nhân đang tìm ngươi, mau đi theo ta. ” Sở quản gia ở phía sau đi lên. Tống Thiến Nhi quay sang vẫy tay với Già Lam: “Ta về trước đây, bữa nào rảnh ta sẽ đến thăm ngươi.
4 “Ngươi là ai? Tại sao ngươi biết được những chuyện này? Làm sao mới có thể trừ bỏ yêu liên?”“Ta không biết!” Lão đầu không chút nể mặt lắc đầu, chờ hơn nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Nhưng ta biết một người biết cách trừ bỏ yêu liên.
5 Trong chỗ u tối, Già Lam nghe được âm thanh trầm dày từ tính của một nam tử. Tiếp đó…Phốc phốc phốc phốc… Kinh mạch trong cơ thể, từng luồng nhiệt màu trắng tùy ý xuôi theo dòng nước, kinh mạch cả người lập tức thông suốt, dồi dào khí huyết.
6 “Triệu tiểu thư, hai món bảo vật người muốn đã đến rồi. ” Quản sự (*) Bảo Khí Các vừa vặn trở lại, trong tay cầm theo hai món bảo khí hợp với nhau. ”(*)Người quản lí.
7 Già Lam quay đầu, khó hiểu nháy mắt mấy cái nhìn ả: “Triệu tiểu thư, chẳng lẽ ngươi không biết quy tắc cơ bản của cuộc bán đấu giá. Không phải người nào ra giá cao nhất, là có thể cự tuyệt mua đồ.
8 Già Lam bán tín bán nghi, kéo khăn che mặt trên mặt xuống, soi vào Vạn Vật Kính. Ánh sáng kì lạ xẹt qua mặt kính, một khuôn mặt tuyệt sắc khuynh thành dần dần hiện ra trong kính… Mày liễu mắt hạnh, cằm nhỏ nhắn, mũi khéo léo, sắc nước hương trời.
9 Mấy người ở đây đều hóa đá, tâm tình của Sở Đại Thiếu cũng rất khó đoán? Người ta trừng hắn, hắn không buồn, trái lại còn hài lòng mỉm cười?“Triệu sư tỷ, buổi đấu giá rất nhanh sẽ bắt đầu, hôm khác mở tiệc trong phủ chiêu đãi các vị sư huynh, sư tỷ!” Sở Chiêu Viêm ưu nhã đứng lên, quay về phía lô ghế ở bên cạnh ôm quyền, lời nói của hắn khiến chúng đệ tử của Học Viện Thiên Dực rất xúc động, nên đều hướng hắn ôm quyền đáp lễ.
10 Xấu nữ?Phượng Thiên Sách vừa mới phun ra hai chữ xấu nữ, lô ghế ở lầu, ánh mắt mấy người ngồi cùng với Già Lam đồng loạt nhìn về phía nàng. Trong hội trường đấu giá, muốn nói tới xấu nữ, ngoại trừ nàng ra thì không có người thứ hai!Trong lòng mọi người, hai chữ ‘xấu nữ’ này tựa như viên đá, không cẩn thận rơi vào mặt hồ yên lặng nghìn năm, từng vòng từng vòng sóng lăn tăn, xảy ra phản ứng dây chuyền.
11 Hương thơm dịu mát lượn lờ, trên ghế dựa có trải áo lông cừu, nam tử mặc quần áo rộng thùng thình lười biếng ngồi ở đấy, vạt áo trước ngực hơi mở, đóa hoa mẫu đơn màu hồng nhạt trước ngực hắn cùng với nụ cười trầm thấp, càng tăng thêm vẻ diêm dúa lẳng lơ.
12 Quản sự giương mắt nhìn lên, kẻ chủ động xin đi giết giặc không ai khác chính là phế vật Già Lam, đáy mắt dâng lên ánh lửa của hắn lập tức u ám. Hắn thà tin Phượng Thiếu có năng lực ngự bảo, chứ không tin Già Lam có thể khống chế pháp bảo.
13 Trong chốc lát, linh khí rót vào Thiên Táng Chi Quan, Già Lam rất nhanh bị một đoàn huyết ảnh cản trở, đó là huyết khế của chủ nhân cũ để lại. Luồng khí mạnh mẽ đập vào mặt, lông mày của nàng chau lại, cảm thấy đoàn huyết ảnh này không đơn giản chút nào.
14 Có lần đầu tiên ngự bảo, kế đó việc thuần phục mấy món bảo vật có cùng đẳng cấp càng dễ dàng hơn, tốc độ thu phục linh khí của Già Lam càng lúc càng nhanh hơn, gần như là linh lực của nàng vừa rót vào linh khí, linh khí liền tự động ‘đầu hàng’, khiến ọi người có mặt đều hô to thần kỳ!Chiến Hoàng Bút không ngừng nuốt chửng huyết khế của linh khí, đồng thời đem hồn khí của linh khí ngốn một nửa, chừa lại một nửa.
15 Lô ghế khách quy trống rỗng chẳng có ai, Phượng Thiên Sách thừa dịp mọi người đặt chú ý trên người Già Lam liền mang theo thủ hạ của mình lẻn đi không thấy tăm hơi.
16 Thân thể dính vào nhau trong giây lát, hai người đồng thời run rẩy, giống như bị điện giật, một dòng có điện nhỏ chạy dọc trên thân thể. Già Lam ngửa đầu lên, đôi mắt to đẹp mở to nhìn thẳng vào Phượng Thiên Sách.
17 “Người xấu xí, còn nhớ ta không?” Con thú nhỏ đỏm dáng rung rung bộ lông màu trắng xinh đẹp của nó, bộ dạng kia thật có thể sánh bằng người nào đó. Già Lam mỉm cười đáp trả: “Nhớ chứ, ngươi không phải là ‘hoa gặp hoa nở’ sao?”Con thú nhỏ đan chéo chân đứng hơi trợt một cái, lỗ mũi nho nhỏ phun ra khí trắng, quay đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn hất sang một bên: “Không biết lễ phép! Ta không thèm chấp nhặt với ngươi!”Già Lam cười nhạo thầm trong bụng, có thể nuôi dưỡng một con thú vừa kiêu ngạo lại có tính nết xấu như vậy, đương nhiên chủ nhân nó không phải là người bình thường.
18 Hai ngày chớp mắt trôi qua, ngày mai là ngày khảo hạch của học viện Thiên Dực, dưới sự trợ giúp của vòng ngọc gia truyền Già Lam tích tụ đầy đủ linh khí, tu luyện cũng có chút kết quả.
19 “Hả! Là Tật Phong Chi Nhận!”“Lần này người xấu xí chết là cái chắc!”“…”Tiếng nghị luận vang lên khắp nơi trong bữa tiệc. Phía sau Già Lam, một luồng gió mạnh chém về phía nàng, xu thế mạnh mẽ vô cùng, Già Lam tuyệt đối không thể tránh khỏi!Âm thanh tiếc hận vang lên bốn phía, đắc tội với Phương Nhị Thiếu chắc chắn sẽ rơi vào kết cục bi thảm, thật đáng tiếc!Khi mọi người cho rằng Già Lam chết là cái chắc, đột nhiên một chùm tia sáng màu vàng huyễn hoặc từ cơ thể nàng phát ra, ánh sáng chói lọi, làm mắt mọi người đều lờ mờ.
20 Đó là một đôi mắt không hề có độ ấm, hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm Già Lam, giống như nhìn nhiều hơn vài cái là có thể đem đối phương xé thành từng mảnh nhỏ…Sát khí bắn ra bốn phía!Còn Già Lam, đối với vị khách không mời mà tông cửa vào, nàng liền áp dụng chính sách không để ý, mặc kệ hắn trừng cái khỉ gió gì, nàng sừng sững bất động, ta định hình ta định hình.