41 “Nhị Thiếu, ngươi đúng là kẻ vô lương tâm, ta sẽ nói cho đứa bé trong bụng biết, cha của nó là một người bạc tình bạc nghĩa!” Già Lam vừa chạy trốn, vừa hô to với bóng dáng chạy trước mình.
42 Già Lam lảo đảo đi một đường, cũng không biết là đi bao lâu, cuối cùng cũng trở về phủ thành chủ. Cả người nàng toát đầy mồ hôi lạnh, chỉ dựa vào ý chí mới có thể về đây được.
43 Phi Hoa Lâu, một trong những sản nghiệp của Hoa gia. Hôm nay, Hoa gia mở yến hội ở đây, mời Hạo Thiên Bát công tử đến dự tiệc, bên ngoài đầy rẫy xe ngựa đủ màu, một cái so với một cái còn tinh xảo, khí thế ép người.
44 Cửa xe dứt khoát đẩy ra, bóng dáng vàng chói đập vào mi mắt mọi người, bên người Già Lam, hai đạo hút thanh cùng vang lên, âm thanh hút không khí ngắn ngủi từ miệng Phượng Nhị Thiếu và tam hoàng tử, vậy thì không giống bình thường.
45 Già Lam không ngờ nàng có thể gặp Tiêu Bạch ở chỗ này, nhưng thấy hắn nghe giọng nói của mình xong, trên khuôn mặt đầy tiên khí khẽ cười nhạt một cái, không hề có cảm xúc kinh ngạc.
46 Hoa gia chủ rất xấu hổ nhưng không dám đắc tội với người này, ông khẽ tằng hắng, đi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay, mục đích của buổi tiệc chỉ có một, chính là chọn chồng cho con gái của tại hạ.
47 Mặc dù thật sự cùng một gia tộc, nàng cũng không thể pháp đoán được, nàng không thể phán đoán đối phương có thể uy hiếp tới mình hay không. Nàng lạnh lùng thu hồi tầm nhìn, coi như chính mình chưa từng quen biết người này.
48 Huynh đệ nhà Mộc Tây Dao sùng bái mù quáng với đại ca mình như vậy khiến Phượng Thiên Dục rất khó hiểu. Bàn về võ công, hắn là thiên tài được Phượng gia công nhận, võ công mèo quào của đại ca làm sao so với hắn.
49 Xe ngựa chạy một đoạn đường, đột nhiên dừng lại, phía trước có tiếng đánh nhau. “Đã xảy ra chuyện gì?”Già Lam nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy hai nhóm người đang đánh nhau dữ dội.
50 “Muốn phá kết giới… Không dễ như vậy đâu!”Mắt Mộc Tây Dao hiện lên tia sáng lạnh, hai tay của hắn nhanh chóng biến ảo kết giới. Chỉ một thoáng, cuồng phong đột ngột.
51 Già Lam trở thành mục tiêu của Bá Hầu Trường Dã, học sinh học viện Thiên Dực đứng gần nàng đều lùi ra sau, giữ khoảng cách nhất định với nàng, chỉ có Tống Thiến Nhi vẫn đứng chỗ cũ, mặc dù nàng ta sợ đến tái mặt, nhưng vẫn cố gắng kiên cường, dũng cảm đứng bên cạnh Già Lam.
52 “Chiến Vương Kiếm quả là không giống vật tầm thường. ” Phượng Thiên Sách quan sát một hồi rút ra đánh giá đối với thanh bảo kiếm kia, cầm quạt gõ gõ vào lòng bàn tay, gật đầu nói: “Thoạt nhìn,… ồ, rất đáng giá.
53 Giải quyết hai cao thủ linh tôn dễ dàng như vậy ư? Hiệu suất có phần hơi quá. . . Già Lam chậm rãi thu hồi suy nghĩ, thuận tay nhận Chiên Vương Kiếm, ánh mắt nhìn Tần quản gia thêm vài phần tìm tòi nghiên cứu.
54 Phượng Thiên Sách vừa phe phẩy cây quạt, vừa lắc đầu: “Nhị đệ quá lỗ mãng, còn chưa biết rõ tình huống ra sao đã vội chạy qua, chừng nào nó mới học được bản lĩnh thong dong bình tĩnh như đại ca này chứ?”Già Lam không nhịn được nói móc hắn: “Giống như ngươi? Cả ngày chậm rì rì, không nhanh không chậm, chờ ngươi đến, người cũng đã chết hết rồi, cưu người cái gì?”“Ý của Tiểu Lam Lam là cứu?” Hắn hỏi ngược lại.
55 Hoa Ti Lung phát hiện phía sau lực lượng mạnh rất nguy hiểm, nàng ta quay đầu lại theo bản năng, thấy Thử Tích giương răng nanh khủng khiếp của nó, hướng tới gần nàng ta, trong nháy mắt nàng ta ngây dại.
56 “Mặc dù Hoa tiểu thư rất xinh đẹp, nhưng vẫn kém xa Tiểu Lam Lam nhà ta, chờ khi nào ngươi trở nên xinh đẹp như Tiểu Lam Lam, có lẽ ta sẽ suy nghĩ một chút.
57 Già Lam thu hồi tầm nhìn, nhìn chung quanh một vòng. Quả nhiên, trong rừng rậm, xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp cây cối, nàng có thể nhìn ra bóng dáng quen thuộc.
58 Chủ nhân của Thiên Thiên không phải sư phụ của nàng còn có thể là ai?Già Lam cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng, làm sao có thể? Người sư phụ đức cao vọng trọng, vĩ đại như trích tiên trong mắt nàng, làm sao có thể là người đàn ông đanh đá hoang đường, sớm chiều ở chung này cơ chứ?Không thể nào! Không thể nào! Nhất định là nàng bị ảo giác trước khi chết rồi.
59 “Vậy do ai thực thi xử phạt?”Đột nhiên, Phượng Thiên Sách quay đầu, dùng vẻ mặt nghiêm túc nói với nàng: “Môn quy là gốc rể của môn phái, một khi có người xúc phạm nó, người trong môn phái…ai ai cũng có quyền giết!”“…Môn phái của chúng ta gọi là gì? Tổng cộng có bao nhiêu người?” Ngực Già Lam thấp thỏm, càng cảm thấy bản thân mình gia nhập vào bang phái tà khí và hắc ám.
60 Cả người Phượng Thiên Sách bị vây trong gió lốc lớn, bóng dáng càng ngày càng mờ ảo, giống như sẽ mờ nhạt trong gió lốc. Sức mạnh kinh người, nàng không khỏi nhìn ngây ngô.