1 Tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên dồn dập, dọa Dư Duyệt nhảy dựng, cô vội buông việc đang làm, nhận điện thoại, “Xin chào!”
“Tôi tìm Dư Duyệt!” Đầu dây bên kia giọng nữ không chút khách khí vang lên, cẩn thận nghe còn thấy có vài phần tức giận.
2 Cứ như vậy, Dư Duyệt vui vẻ trở thành một người chờ việc làm. Đương nhiên, cô là một người không giống người bình thường, vui vẻ, là người mỗi ngày nằm mơ cũng sẽ bật cười chờ xắp xếp việc làm.
3 Một tiếng trong trẻo lại vang dội này, hiển nhiên bị quất không nhẹ.
Cảm giác rất đau. . . Cả người Dư Duyệt run lẩy bẩy, nhận thấy người đàn ông đột nhiên dừng bước, trong lòng cả kinh, người này sẽ không thẹn quá thành giận sau đó trực tiếp ném mình xuống chứ?
"Cái kia.
4 "Cô ngủ bên ngoài, tôi ngủ bên trong. " Vừa vào cửa, đem thẻ phòng cắm vào trong hộp, Tịch Thành Nghiễn nhanh chóng sắp xếp chỗ ngủ cho Dư Duyệt.
"Được.
5 Từ sau khi chuyến du lịch Quảng Châu kết thúc, Dư Duyệt cảm thấy toàn thân đều thoải mái, tâm trạng tiêu cực đã biến mất, trong người cô bây giờ chỉ còn lại tinh thần nhiệt tình.
6 "Ha ha, tổng giám đốc. . . " Dư Duyệt đỏ bừng cả khuôn mặt, cô thực sự hận không thể tìm một lỗ chui vào! Cô cười khan hai tiếng, đặt hai tay ra phía sau, bước từng bước nhỏ lui ra, lắp bắp nói: "Ngài, ngài bận rồi, tôi phải đi chuẩn bị tài liệu nhận chức đây, ha ha, tạm biệt.
7 "Cô ở đây làm gì?" Tịch Thành Nghiễn mở cửa xe, nhíu mày hỏi một câu.
"Ăn, ăn cơm!" Dư Duyệt phục hồi lại tinh thần, hoảng loạn lắp ba lắp bắp trả lời, ngừng một chút, cảm thấy có chút xấu hổ, cô đành phải hỏi lại, "Vậy, tổng giám đốc, anh cũng ăn cơm ở đây sao?"
"Ừm.
8 Cuối cùng Dư Duyệt đành dùng hộp quà trên bàn, Tịch Thành Nghiễn chỉ cần nghĩ tới con sâu xanh đáng ghét kia dính trên tây trang trong tay cô, cả người liền nổi da gà.
9 "Thư ký Dư. " Tịch Thành Nghiễn cất di động vào, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Dư Duyệt, "Cô cảm thấy, bây giờ cô nên chú ý tới chuyện này sao?" Tịch Thành Nghiễn sắp bị thư ký mới bức điên rồi, chẳng lẽ tất cả phụ nữ đều là sinh vật kỳ vậy sao? Rõ ràng một giây trước còn sợ hãi giải thích, một giây sau lại lập tức đổi chủ đề khác.
10 Tối hôm đó, Tịch Thành Nghiễn ngây ngốc ngồi ở nhà Dư Duyệt tận mấy giờ đồng hồ, mãi đến khi ấm hồng trà đã cạn sạch, anh mới thỏa mãn rời đi.
Sau khi anh đi khỏi, Dư Duyệt thở phào một hơi, cầm quần áo đi tắm.
11 Bữa tối, Tịch Thành Nghiễn ăn sạch đĩa thịt bò mới cảm thấy thoải mãn bỏ chén cơm xuống, tự động chạy đến sofa xem tivi, thậm chí còn cầm theo một lon bia trong tủ lạnh, anh thực sự đã xem mình là chủ nhà rồi.
12 Ngày đi Tây Trùng, Dư Duyệt cố ý dậy thật sớm, mang theo hai túi đồ ăn vặt lớn, vui vẻ đi vào công ty. Thực ra cô cũng không muốn mang nhiều đồ như vậy, nhưng Tịch Thành Nghiễn nói anh sẽ đi cùng, muốn cô phải sắp xếp tất cả, nên Dư Duyệt đành phải chuẩn bị mọi thứ, tránh khiến ông chủ không vừa lòng.
13 Dư Duyệt vui vẻ ôm phao xuống biển, Tịch Thành Nghiễn sống chết cũng không chịu thay cái quần bơi mất mặt đó, mặc cả quần tây áo sơ mi xuống biển, thỉnh thoảng, có vài người nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ, anh thực sự muốn hóa thành một cơn gió bay đi, dù Tịch Thành Nghiễn có mạnh mẽ cỡ nào, nhưng đối mặt với những anh mắt nhìn anh như một kẻ tâm thần, anh cũng không chịu nổi được.
14 "Tổng giám đốc, tổng giám đốc, anh đừng giận!" Dư Duyệt nhìn thấy ánh mắt giết người của Tịch Thành Nghiễn liền lạnh người, nhanh chóng cầm tay bàn tay anh dưới nước đề phòng anh 'bùng nổ', liên tục trấn an: "Cái đó, tôi không quá mạnh tay, nên chắc sẽ không bị rách nhiều đâu, chúng ta mau đi tới chỗ nước cạn xem một chút, không chừng chỉ là một vết nhỏ thôi!"
Nhỏ cái gì! Gân xanh nổi đầy trên trán Tịch Thành Nghiễn, anh dám cá, quần bơi này chắc chắn đã bị rách! Trứng cũng lộ hết rồi! Vậy mà cô còn dám nói không rách nhiều đâu!
"Cô mua quần bơi này bao nhiêu tiền?" Tịch Thành Nghiễn nhịn cơn giận xuống, cắn chặt răng hỏi.
15 Hai người im lặng vài giây, lát sau giọng nói trầm thấp của Tịch Thành Nghiễn vang lên, "Cô nói cái quần bơi của tôi bao nhiêu tiền?"
Anh thực sự không thể tin được, mình vừa mặc một cái quần bốn mươi chín đồng! Tịch Thành Nghiễn cảm thấy thế giới của mình không ngừng chấn động, 49 đồng! Hàng online! Cô đùa anh sao?
"Ha ha.
16 Tịch Thành Nghiễn vẫn còn bình thường đúng không? Sao anh bỗng nhiên thay đổi nhiều quá vậy? Dư Duyệt đứng bên ngoài lều, bị câu nói kia của Tịch Thành Nghiễn làm kinh ngạc cả người, ngay cả ông quản lý đã tới lúc nào cũng không hay.
17 Không biết có phải vì Tịch Thành Nghiễn tức giận hay không, nhưng sáng hôm sau, Dư Duyệt cảm thấy quai hàm bên trái đau đớn không chịu nổi, lấy chiếc gương nhỏ trong túi ra, vừa nhìn thấy cô suýt khóc ngất, ra là răng khôn mọc khiến nướu sưng to, chỉ cần động đậy miệng nhẹ một cái sẽ đau không thôi.
18 Sáng hôm sau, mặt trái Dư Duyệt đã to hơn, không thể không đeo khẩu trang được, uống hai viên thuốc giảm đau, rồi mới đi ra cửa.
Tịch Thành Nghiễn tới công ty trễ hơn cô nhiều, chỗ ngồi Dư Duyệt ngay cửa phòng làm việc của Tịch Thành Nghiễn, chỉ cần anh vừa đến sẽ có thể nhìn thấy cô liền.
19 Từ phòng bệnh đi ra, chân Dư Duyệt đã mềm nhũn, tay phải vô ý thức cầm lấy cổ tay Tịch Thành Nghiễn không buông. Tịch Thành Nghiễn cúi đầu nhìn thoáng bàn tay nhỏ trên tay mình, nhíu mày, không biết đang nghĩ cái gì.
20 Dư Duyệt phát hiện Tịch Thành Nghiễn càng lúc càng không bình thường, mới sáng sớm đã bắt cô làm việc. Lát muốn cà phê, xíu lại muốn trà, một hồi lại muốn cô đi mua cái này mau cái kia, không để cô yên giây nào!
Bình thường anh rất phiền toái, nhưng cũng không tới mức này, hôm nay chẳng biết có dây thần kinh nào bị hỏng không, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của anh, cô cũng không dám hỏi nhiều.