21 Nhìn thấy Dư Duyệt mở to đôi mắt long lanh nhìn mình, không hiểu sao, đột nhiên Tịch Thành Nghiễn cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, anh quay mặt đi chỗ khác, ho nhẹ một tiếng, nói: "Mấy ngày nay, trên mạng liên tục có tin nữ sinh đại học gì đó mất tích không dấu vết, hình như đều liên quan tới đàn ông thì phải, nếu muốn nói dễ nghe thì bọn chúng đều tìm bạn gái, khó nghe thì là đều là bọn lừa đảo!"
Khóe miệng Dư Duyệt co giật một cái, bây giờ, ở Thẩm Quyến cũng có rất nhiều người đi xem mắt mà, sao anh biết được ai là lừa đảo, đúng là vơ đũa cả nắm, một đòn đánh chết mọi người.
22 Dư Duyệt nhìn thấy vẻ mặt kinh sợ của Tịch Thành Nghiễn, biết anh đang nghĩ gì, cô tức giận xoay mặt đi, không thèm nhìn anh nữa, cúi đầu đi đường mình.
23 "Không phải tôi đã nói với cô rồi sao? Cô không nên tùy tiện đi xem mắt như vậy được!" Tịch Thành Nghiễn tức giận, mặt tái xanh, thì ra, mấy ngày nay cô đi mua đồ trang điểm, mặc váy mới là vì muốn đi xem mắt sao? Đầu cô đúng là bị úng nước rồi, xã hội bây giờ rối loạn như vậy, cô còn dám mặc váy cúp ngực này đi hẹn hò với một tên đàn ông xạ lạ nữa sao?!
"Không phải tôi tùy tiện đâu.
24 Tịch Thành Nghiễn yên lặng ngồi trên ghế sofa nhà Dư Duyệt, vô thức vuốt ve tách trà sứ, nhìn trộm Dư Duyệt, rốt cuộc, anh rút tay ra khỏi gối ôm gấu.
25 Tịch Thành Nghiễn không quan tâm đến vẻ mặt kinh ngạc của Dư Duyệt và Trình Quân, anh tự mình lựa trái cây đẹp nhất trong khay, vừa thưởng thức, vừa nhíu mày nhìn Trình Quân nói tiếp: "Cậu không biết sao? Cũng vì thế mà ngay cả đi xem mắt Hạ Dung cũng không nói cho cậu biết.
26 "Hí. . . . . " Dư Duyệt hít một hơi khí lạnh, lấy tay đẩy Tịch Thành Nghiễn ra, bụm mặt không dám nhìn anh, "Anh. . . Anh. . . " Nửa ngày không nói nên lời.
27 Dư Duyệt vừa nói chuyện phiếm với Hứa Thanh Nguyên vừa ăn vài thứ này nọ, quay đầu ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài, tâm trạng cô cũng không khá hơn được.
28 So với nhạc nước của quảng trường Nhạn Tháp, thì Hải Thượng Thế Giới chẳng là cái đinh gì! Dư Duyệt thực sự sợ ngây người, khúc 'Lương Chúc' hùng vĩ, khí thế hào hùng không ngừng vang lên.
29 "Tôi nhớ trong thang máy nào cũng đều có nút khẩn cấp. " Dư Duyệt vươn tay tìm kiếm xung quanh, vừa tìm cái nút vừa nói: "Tìm được rồi thì chúng ta sẽ liên lạc được với bên ngoài ngay thôi.
30 Bác sĩ vốn định bảo Tịch Thành Nghiễn ở lại bệnh viện quan sát vài hôm, dù sao vấn đề ở tâm lý không giống với vấn đề của cơ thể, bên ngoài không nhìn thấy, nhưng bên trong lại chôn giấu một quả bom vô hình, không biết lúc nào sẽ phát nổ.
31 Dư Duyệt rất sợ, bình thường, cô còn dám 'hừ hừ' hai tiếng trước mắt anh, nhưng chỉ cần Tịch Thành Nghiễn bắt đầu nổi giận lên, cô đành lui ra chỗ khác, lần này cũng vậy.
32 Em không ngoan ngoãn theo tôi thử xem! Dư Duyệt dường như đã suy nghĩ về những lời này hơn một tuần, từ lúc về lại Thẩm Quyến, lúc nào cô cũng ủ rũ, ngay cả những lời mời của Hứa Thanh Nguyên, cô đều từ chối.
33 Bên kia, Tịch Thành Nghiễn đứng ngồi không yên, điên cuồng gào thét như dã thú, thậm chí, cách một đường dây điện thoại, thế mà Dư Duyệt vẫn nghe được tiếng anh đập bàn.
34 Trên đường về nhà, Tịch Thành Nghiễn không nói lời nào, Dư Duyệt đoán chắc chuyện khi nãy đã sát thương anh rất lớn, thầm cười trộm tròng lòng, nhưng không biểu hiện gì ra ngoài.
35 Mỗi ngày bình yên trôi qua, đối với Dư Duyệt mà nói, đồng ý với yêu cầu của anh rồi cũng chẳng có khác gì, giờ làm việc, hai người là cấp trên cấp dưới, tan làm, Tịch Thành Nghiễn vẫn tới nhà Dư Duyệt dùng cơm chiều, uống một vài tách hồng trà rồi rời đi.
36 Trước tết Trung thu khoảng một tháng, Lý Vĩ từ Tây Tạng về. Đây là lần đầu tiên Dư Duyệt nhìn thấy tổng giám đốc chi nhánh Tây Tạng, ông ta là người Nam, nhưng dáng người lại cao to hơn cả người Bắc, tây trang màu đen ôm sát vào người, càng để lộ cơ thể vạm vỡ, khuôn mặt vuông vắn, chắc là vì thường xuyên đi công tác, nên trên mặt ông ta hơi đỏ, mi tâm có nếp nhăn, vừa thấy đã biết ông ta thường xuyên nhíu mày.
37 Dư Duyệt suy nghĩ tới nửa đêm cũng không biết nói với Phùng Vũ Thần chuyện Tịch Thành Nghiễn muốn đi cùng, sáng hôm sau, mặt mày cô ủ ê. . . , có chết cũng phải gọi cho Phùng Vũ Thần một cuộc, cô vừa định nói đôi lời, Phùng Vũ Thần bên kia đã mở miệng trước, giọng nói đầy áy náy: "Ngư Ngư, thật xin lỗi, tối hôm qua đột nhiên Quý Vân Phong gọi, nói hôm nay anh ấy sẽ về, tớ không thể đi công viên với cậu được rồi.
38 Trải qua chuyện Đường Đua Cầu Vồng, Tịch Thành Nghiễn nhất quyết không chịu chơi tiếp những trò còn lại, lôi Dư Duyệt tới hồ bơi.
Dư Duyệt không đi, lần này, cô muốn chơi tất cả trò trong đây, nếu không thì đúng là phí tiền! Tịch Thành Nghiễn không lay chuyện được Dư Duyệt, lại không nỡ để cô buồn, đành phải đi xếp hàng trò Nhẫn Rắn với cô.
39 Dư Duyệt cứ nghĩ rằng Tịch Thành Nghiễn sẽ lấy cớ hôm nay là Trung Thu mà ở lại nhà cô, nhưng không ngờ, sau khi từ công viên Thủy Thượng trở về, Tịch Thành Nghiễn chỉ đưa cô về nhà, chứ không hề bước chân lên lâu, anh chỉ lập tức về nhà, anh nói muốn về sớm một chút, sáng mai anh phải đi HongKong.
40 Dư Duyệt có đấu tranh thế nào cũng vô dụng, cuối cùng, Tịch Thành Nghiễn vẫn ở lại, nhưng lại kiên quyết không ngủ trên sofa, cũng không chịu ngủ trên sàn nhà, anh nhất định phải nằm giường!
Đúng là tật xấu! Dư Duyệt không dám nói ra tiếng, đành phải yên lặng thầm oác.