1 “Bé Toàn mập, giúp tôi in mấy phần văn kiện này ra. ”
“Bé Toàn mập, máy uống nước hết nước rồi, nhanh đổi bình khác. ”
“Bé Toàn mập, giúp tôi đi xuống nhà ăn dưới lầu mua cốc trà sữa, phải nguyên vị nha.
2 Vị huấn luyện viên này không hiểu sao cứ thích nói chuyện cười lạnh.
Nếu chúng ta đã là quan hệ giữa huấn luyện viên và học viên, dựa theo lệ thường, đầu tiên phải tự giới thiệu mình với nhau.
3 Tiền lương một tháng trời của tôi chỉ có ngàn rưỡi, ngoại trừ ngồi xe ăn cơm, tôi còn sẽ mua một ít đồ chơi nhỏ mà mình thích, dư ra không nhiều. Mẹ tôi thường tha thiết nhắc nhở tôi: Làm ra tiền không dễ dàng, không nên tùy tiện phung phí, nhất định phải học cách để dành tiền, nếu sau này cần dùng gấp, còn có thể đem ra ứng phó.
4 Lộ Thiên nói thẳng thắng rõ ràng như thế, tôi muốn làm bộ không nghe thấy hình như không có khả năng.
Bất quá tôi còn có một tuyệt chiêu: giả vờ ngây ngốc!
Tôi nhắm ngay vai hắn đánh một quyền, cười nói: “Anh em, anh ở đây nói đùa với tôi sao?”
Dựa theo tình huống bình thường mà nói, người bình thường đều hiểu, đây coi như một loại từ chối uyển chuyển.
5 Tôi có chút nghĩ không ra, một người mới gặp qua có mấy lần thế nào đột nhiên trở thành anh em tốt của mình?
Nhìn Lộ Thiên tay chân dang rộng mặt mày hưởng thụ nằm trên giường tôi, câu trả lời hình như được miêu tả sinh động.
6 Từ sáng tới trưa cứ như phát tiết, tôi cố ý gõ bàn phím gõ đến kêu đôm đốp. Các đồng nghiệp thấy, cười chọc ghẹo, bé Toàn mập, em có phải uống lộn thuốc hay không? Hư hại của công là phải bồi thường đó!
Được rồi, tôi chính là uống lộn thuốc.
7 Sự kiện “mắc mưa”đi qua, Lộ Thiên trực tiếp đem Phùng Dật liệt vào hàng kẻ thù số một, mỗi ngày phải thay mới những cách khác nhau châm chọc anh ấy một lần, nếu tôi vì Phùng Dật nói tốt một câu, hắn liền mắng tôi không tiền đồ, lâu dần tôi tùy hắn luôn, ai bảo lòng dạ đại thiếu gia nhỏ nhen như vậy.
8 Nghe xong đoạn này, tôi cảm động đến nước mắt giàn giụa, không cần soi gương, tôi cũng biết tôi kia nước mắt nước mũi lung tung mặt mày tức cười cỡ nào.
9 Sáng ngày thứ hai tỉnh lại, tôi mở điện thoại ra bị sợ hết hồn, bên trong thế mà có mười mấy cái tin nhắn chưa đọc.
Hai cái trong đó là Tần Hải và Ngụy Diên Lâm gửi tới, nội dung đại khái giống nhau, đều khen tôi đưa một quyết định chính xác.
10 Sau khi đến quán mì sợi, không nghĩ tới chỗ sinh ý cũng rất tốt, toàn bộ bên trong ngồi đầy người, chỉ còn một chỗ bốn bề gió quây.
Mặt Phùng Dật có chút đen, tà tà liếc mắt quét tôi một lượt: “Cậu xác định ngồi ở chỗ này cậu nuốt trôi đồ ăn?”
“Đương nhiên nuốt trôi.
11 Sự thật cứ một lần lại một lần chứng minh, tôi chính là cái loại người chịu khổ bức, lão thiên gia căn bản sẽ không chiếu cố tôi.
Mãi tới trò chơi kết thúc, Lộ Thiên một lần vương bát cũng không bóc trúng, mà tôi lại ngẫu nhiên lấy hơn mười tờ.
12 Edit: SamLeo
Được rồi, hiện tại phổ biến tình yêu tốc hành, chú ý từng bước thích hợp. Một chút này sớm muộn cần gặp phải, thoát được hôm nay lại chạy không khỏi ngày mai.
13 Edit: SamLeo
Ngày hôm sau chúng tôi vẫn ở trong phòng ngốc đến một giờ năm mươi chín phút chiều mới đi xuống quầy tiếp tân trả phòng, lúc đi thứ có thể lấy đều nhét vào trong túi, ngay cả dép lê dùng một lần cũng không tha.