1 “Tha ta… Ta chỉ nghe lệnh hành sự, van cầu ngươi, không nên…”
“Muốn ta không giết ngươi… Tốt thôi! Vậy nói, là ai sai ngươi đến ám sát ta?”
“Ta, ta không thể nói… Nếu như ta nói ra, hắn chắc chắn sẽ giết ta!”
“Ngươi không nói hắn vẫn như cũ sẽ giết ngươi! Nếu như ngươi hiện tại khai ra, bản vương còn có thể lo lắng tha cho cái mạng chó của ngươi…”
Quỳ trên mặt đất, toàn thân đầy vết thương, hắn để lộ ra dáng vẻ chật vật không cam chịu, cúi đầu lo lắng một lúc, hắn ngẩng đầu lên nhìn nam tử khôi vĩ đang ở trước mặt mình.
2 Ám Dạ thật vất vả mới làm cho người trong lòng mình bình tĩnh trở lại, rốt cuộc là chuyện gì lại có thể khiến Thiệu Đê Vĩ thương tâm đến vậy?
Hắn đang giơ tay muốn lợi dụng ma pháp để xem rõ quá khứ của Thiệu Đê Vĩ thì, trong phòng đột nhiên xuất hiện ba vị khách.
3 “A. . . . . . Thật có lỗi. . . . . . Ta về muộn quá, ngươi hẳn là rất đói bụng! Ta lập tức đi nấu cơm cho ngươi ăn. . . . . . ” Thiệu Đê Vĩ thở hổn hển nói.
4 Thiệu Đê Vĩ từ cửa sau chuồn ra, vừa đi vừa dùng thuốc giảm đau.
Từ miệng Đê Vĩ hộc ra một tiếng thở dài tức. Y nghĩ có lẽ sau này không cần quay lại làm việc tại nhà ăn kia nữa, bởi vì làm việc ở đó khiến y phải chịu một áp lực rất lớn.
5 Thiệu Đê Vĩ lần thứ hai giương mắt tò mò nhìn nhìn bốn phía, chỉ chốc lát sau, y thu hồi ánh mắt khó hiểu lại.
Đầu của Đê Vĩ rất nhanh chuyển hướng sang bên cạnh, suýt chút nữa đã đụng vào cằm Ám Dạ.
6 “Thật sự chỉ cần thân ngươi một chút là được sao?” Thiệu Đê Vĩ không thể tin được hỏi lại lần nữa.
Ám Dạ gật đầu.
“Oa! Ám Dạ, ngươi thật sự là người tốt!”
Vừa nói xong, Đê Vĩ liền ngay lập tức vòng tay ôm cổ Ám Dạ, dâng cái miệng nhỏ nhắn của mình lên.
7 Kha Tạp Lý Tư Thác đem cái đầu lớn đẩy đẩy vào cơ thể Thiệu Đê Vĩ làm nũng, nó vươn đầu lưỡi thân mật liếm hai má y, làm cho Đê Vĩ khanh khách cười không ngừng.
8 Ám Dạ nhuyễn ngôn an ủi khiến tâm trạng thấp thỏm lo âu của Thiệu Đê Vĩ rốt cuộc cũng được trấn định. Bởi vì y biết rõ Ám Dạ tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện thương tổn đến mình, y có thể tin tưởng hắn.
9 Trong nháy mắt, thân mình đang chìm xuống của Thiệu Đê Vĩ nhanh chóng được ôm nổi lên mặt nước.
Dưỡng khí cuồn cuộn tràn vào trong cái miệng nhỏ của y, điều này làm cho Thiệu Đê Vĩ đang trong tình trạng thiếu dưỡng khí nghiêm trọng giống như trời hạn gặp mưa, y gắt gao dựa sát vào khuôn ngực rộng lớn bên cạnh, cố gắng hấp thụ không khí từ đôi môi lạnh run kia chuyển vào.
10 Lúc Thiệu Đê Vĩ tỉnh lại thì là giữa trưa ngày hôm sau, mà Ám Dạ từ lâu đã không thấy bóng người.
Y chậm rãi ngồi dậy, khiến cho cái chăn đang bao trùm trên người theo đó mà trượt xuống thắt lưng, Đê Vĩ lúc này mới phát hiện cơ thể mình bên trong chăn không có một mảnh vải che chắn, nhất thời hai gò má đỏ bừng.
11 Ám Dạ vỗ về vật nhỏ đang ghé vào trong ngực hắn nặng nề ngủ, hắn biết mình thật sự khiến tiểu gia hỏa này mệt muốn chết rồi, hắn đã làm vô số lần, cho dù biết như thế có thể sẽ làm vật nhỏ không xuống giường được, nhưng mà Ám Dạ vẫn nhịn không được phải thương y, nhịn không được nghĩ muốn giữ lấy y.
12 Thiệu Đê Vĩ cúi đầu, một chút cũng không chú ý tới thân ảnh đang hướng về phía y, cứ như vậy mà đâm vào người đó.
Đê Vĩ xoa xoa cái mũi bị đau, vội không ngừng ngẩng đầu giải thích.
13 Khi Thiệu Đê Vĩ tỉnh lại đã là buổi chiều của ngày hôm sau, may mà Ám Dạ đã rời khỏi Tật Hồn Cung, đi đến Ma điện cùng hội Lỗ Tân Tư thương thảo chính vụ.
14 Thiệu Đê Vĩ biết Ám Dạ muốn tốt cho y, nhưng mà. . . . . . Cà. . . . . . Trong lòng Đê Vĩ không khỏi khóc thét lên, y sợ nhất chính là thanh tiêu cùng cà, Đê Vĩ cảm thấy chúng nó phi thường khó nuốt, nói rõ một chút —— chính là vô cùng khó ăn.
15 Khi Ám Dạ đem Thiệu Đê Vĩ phóng nằm trên giường, bởi vì mất đi vị trí ngủ dễ chịu ấm áp mà Đê Vĩ bỗng nhiên bừng tỉnh.
“Tỉnh rồi sao?”
Bên tai truyền đến thanh âm, xuyên phá vào ý thức vẫn còn mơ màng hỗn độn của Đê Vĩ.
16 Khi Thiệu Đê Vĩ lại một lần nữa đến “sương mù chi sâm” tìm Kha Tạp Lý Tư Thác chơi, thuận tiện chia sẻ cho nó đống dinh dưỡng thực phẩm của mình, đột nhiên, Đê Vĩ ở nửa đường bị một đám ma thú vây quanh, nguyên tưởng rằng là do Ám Dạ phái tới bảo hộ, thế nhưng tên hắc ma cầm đầu lại đưa tay đánh vào phía sau gáy Đê Vĩ.
17 Khi Ám Dạ dựa vào ma khí của Thiệu Đê Vĩ mà tìm được chỗ giam giữ y, nhất thời thấy được một cảnh khiến máu của hắn tức khắc đông lại.
Ám Dạ tức giận bùng nổ, bởi vì tiểu tình nhân của hắn đang bị tên phản tặc Y Phất Lý kia đặt trên bàn giở trò, mà trên người vật nhỏ lúc này cũng chỉ còn vài mảnh vải không đủ che đậy thân thể, thân hình thon dài đáng yêu của y hoàn toàn bại lộ trước mặt kẻ kia, tuỳ ý gã bừa bãi vuốt ve.
18 “A! Dạ, người ta không cần ăn nữa. ” Thiệu Đê Vĩ dựa lưng vào gối nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, đối với Ám Dạ đang tận tình đút cháo cho mình oán giận nói.