21 Phượng Thiên Sách khoa trương phe phẩy quạt xếp, đi tới cửa phòng, nụ cười nhẹ nhàng cho tới khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thì ánh mắt của hắn định rồi lại định, đôi con ngươi phóng to, tầm nhìn khoa trương rơi vào nơi nào đó của Già Lam.
22 Trong cửa hàng quần áo có rất nhiều kiểu dáng dành cho phái nữ, Già Lam lướt mắt nhìn một vòng, rất nhanh tầm mắt liền bị một chiếc váy màu lam thanh cao có thêu vân thủy lưu tô hấp dẫn, nhìn thấy màu lam như biển lớn, Già Lam liền nhớ đến chiếc vòng tay gia truyền của mình… Không biết vì sao, nàng rất yêu thích màu lam này.
23 Già Lam cắm đầu đi về phía trước, đột nhiên phía trước có hai bóng người cản đường đi của nàng. “Già Lam, thật đúng là xem thường ngươi, không ngờ ngươi có thể tìm Phượng Thiếu làm chỗ dựa.
24 Khi đang nói chuyện, tiếng chuông được gõ lên, cuộc khảo hạch chính thức bắt đầu. Mọi người đều ngồi vào chỗ, ba người Già Lam, Tống Thiến Nhi và Mục Tư Viễn cũng hòa theo dòng người, đi theo đám người tham gia khảo hạch, hăng hái chuẩn bị chiến đấu.
25 Kết quả thi văn lục tục được công bố, điểm cao nhất là năm điểm, hợp quy cách là ba điểm, dưới ba điểm liền trực tiếp bị loại. Phó viện trưởng đảm nhận làm giám khảo, hiện trường bắt đầu chấm điểm từ tổ thứ nhất.
26 “Ai nha, không ngờ lại gặp các ngươi ở vòng đầu tiên. Các ngươi đúng là xui xẻo mà, đường đến học viện lại bị chặn từ đây, trong lòng ta thật là áy náy!” Mục Tư Viễn vỗ bộ ngực, dáng vẻ bất cần đời trêu chọc, còn đồng bạn của hắn, nét mặt lạnh băng, không cảm xúc, Già Lam nhìn hai người bọn họ chỉ muốn đánh một trận cho đã!“Cản trở các ngươi đi vào học viện Thiên Dực, người nên áy náy là bọn ta mới đúng.
27 Người đáng thương nhất trong lôi đài không ai khác ngoài Mục Tư Viễn đang bay trên không trung, hắn sử dụng khinh công, không ngừng vòng qua lộn lại. Đằng sau hắn, là một con rồng nước giương nanh múa vuốt bất cứ lúc nào cũng có thể đem hắn nuốt vào bụng!Không có Lý Hác che chở, một kiếm sư như hắn dưới sự công kích biến thái của linh sư bên tổ đối phương…nào có đủ tay mà đánh trả?Chạy một vòng, hắn rốt cục cũng không chịu nổi nữa, vừa chạy vừa hô to: “Ta nhận thua! Đừng đánh nữa!”Hiện trường xôn xao, hơi thở sùng sục rất lâu không dứt, kết quả như vậy đúng là ngoài dự đoán của mọi người, ai có thể nghĩ tới một phế vật xấu xí tự dưng lại nổi tiếng, vừa ra tay liền đánh bại tổ của kiếm sư cấp 4 và linh sư cấp 3?Tỷ muội Triệu Thanh Tình dễ dàng vượt qua vòng thi thứ nhất, liếc mắt nhìn sang trận chiến bên cạnh, hai ả âm thầm kinh hãi, thực lực của Già Lam trở nên mạnh mẽ từ khi nào?“Tỷ, chúng ta phải làm sao đây? Tại sao con tiện nhân kia lại trở nên lợi hại như vậy?”“Sợ gì? Chúng ta còn có vũ khí bí mật chưa lấy ra, vốn đinh giữ lại nó để đánh vào trận chúng kết, hiện tại xem ra, rất có thể chúng ta sẽ đối đầu với các ả, vậy hãy để cho các ả nếm thử mùi vị của vũ khí bí mật đi!” Mặt Triệu Thanh Tình âm u, trên khuôn mặt tươi cười nhè nhẹ lan tràn hung ác, mấy ngày trước được bị Già Lam sỉ nhục trên lôi đài, ả nhất định sẽ đòi lại!Mấy vòng đấu võ kế tiếp, thực lực của đối phương không bằng tổ Mục Tư Viễn, Già Lam và Tống Thiến Nhi dễ dàng vượt qua các vòng, xông vào trận chung kết.
28 “Cổ trùng! Không lẽ là cổ trùng trong truyền thuyết?” Triệu Thanh Tình phản ứng kịp thời, hai mắt khiếp sợ trợn to, nghe nói cổ trùng uống máu người, không đạt được mục đích, tuyệt đối không bỏ qua.
29 “Tại sao lại như vậy?” Tầm mắt Già Lam lướt qua dấu răng trên cổ hắn, âm thầm thè lưỡi, thì ra đây chính là ‘cái đầu heo’ thơm ngon mà nàng nếm trong mộng.
30 Bầu trời đầy sao tuyệt đẹp, cánh đồng hoang vu vắng vẻ. Trong một quan tài nọ, hai người một thú chen lấn nhau mà nằm. ==’Trên đời này, chuyện không có khả năng xảy ra nhất đều phát sinh trên người Già Lam.
31 Già Lam ngượng ngùng đi tới gia nhập với bọn họ, hưởng thụ đãi ngộ xa xỉ. Ăn được phân nửa, đột nhiên Già Lam ngẩng đầu lên, mỉm cười: “Phượng Thiếu, tối hôm qua ngủ ngon không?”Nhìn nụ cười của nàng kết hợp với các bớt dữ tợn trên khuôn mặt khiến Thiên Thiên vừa nuốt một viên trái cây cả kinh càu nhàu một tiếng, đem trái cây nuốt xuống, ho khan liên tục.
32 “Nạp Lan công tử đến!” Lời nói vừa ra khỏi miệng, trống nhạc hợp tấu, đem hồn Già Lam kéo về, quay đầu nhìn về phía ngoài. Thanh âm của xe ngựa từ xa vang đến, lá cờ màu đỏ bay phấp phới, trên cờ thêu hai chữ Nạp Lan, rất sống động, rất uy vũ.
33 Hắn là người mù ư?Nàng giơ tay lên quơ quơ trước mặt hắn, đó là một đôi mắt thuần túy nhất trong thiên địa, trong suốt hơn cả thủy tinh, thuần khiết hơn cả đứa trẻ sơ sinh, nhưng mà cũng chính đôi mắt này, sâu trong con ngươi đen như đầm nước sâu lắng, không có gợn sóng nào hết.
34 “Tắm xong rồi, Tiểu Lam Lam, kéo ta đứng lên. ” Phượng Thiên Sách lười biếng nói, âm thanh mị hoặc đầu độc lòng người, dụ dỗ người ta phạm tội. Hàn quang màu bạc chợt lóe qua khóe mắt, Già Lam nhận ra khác thường, quay đầu nhìn về phía cửa, đột nhiên cánh tay bị người khác dùng sức kéo, chân nàng không đứng vững,… rơi vào trong thùng tắm.
35 Ánh trăng mông lung kéo dài ở cuối hành lang, ánh trăng chiếu vào bóng lưng phiêu dật, tóc dài như mặc ngọc, mang theo chút ẩm ướt, buông xuống đến đầu gối, phiêu đãng theo làn gió.
36 “Thiên Thiên, có đuổi kịp sư phụ không? Lão nhân gia có chỉ thị gì không?” Ngón tay thon dài như ngọc đùa giỡn tiểu thú, Phượng Thiên Sách nhàn nhạt hỏi.
37 Tia nắng ban mai chiếu rọi vào rừng trúc, xung quanh rừng trúc ngoài tiếng chim hót và âm thanh xào xạc của chuông gió, cũng chỉ có thanh âm đung đưa của chuông gió, thanh âm bình thường mà yên tĩnh.
38 Già Lam ngồi quay mặt ra cửa sổ, cho nên Phượng Thiên Dục liếc mắt liền nhìn thấy. Trong phòng trừ Già Lam còn một bóng lưng màu xanh nhạt nữa, Phượng Thiên Dục rất hiếu kỳ, người có thể sai khiến bốn kiếm sư cấp sáu là người như thế nào?Hắn là ai?Không ngờ thành Tử Nguyệt lại xuất hiện một nhân vật lớn như vậy, còn phô trương hơn cả đại ca hắn!“Phượng Nhị Thiếu?” Già Lam nhìn thấy Phượng Thiên Dục, nhướng mắt đứng lên, đối với Tiêu Bạch nói: “Ta đi ra ngoài xem một chút!”Chuông gió thạch anh bên hông khẽ đung đưa, mang theo tiếng ngân réo rắt, đôi mi thanh tú của Tiêu Bạch khẽ lướt, nghiêng đầu, đuổi theo tiếng chuông gió…“Ủa? Nhị Thiếu, cưỡi ngựa tới hả?” Già Lam làm bộ ngạc nhiên rất chi là khoa trương, cố tình liếc hắn trên lưng ngựa, ánh mắt như muốn xem trên lưng ngựa có lưu lại vết máu gì hay không.
39 “Ngươi nói cái gì?” Uất Trì Vinh nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng muốn tiến lên liều mạng với Già Lam, lúc này, đột nhiên xung quanh xảy ra dị động, sát khí bốn phía.
40 Hai cao thủ Linh Tôn đánh giá hay người, tràn đầy nghi hoặc, trong mắt đầy nghi hoặc, một người nói: “Hai người các ngươi thật sự là đôi tình nhân mạng khổ cùng nhau bỏ trốn sao? Ta nhìn mãi vẫn không thấy giống.