1 Ban đêm tối tăm lạnh lẽo, không có ánh trăng, sao cũng chẳng tìm thấy, trong thời tiết hoàng hôn nặng nề, nghi ngờ sẽ có tuyết rơi, cuối cùng chỉ có mưa rơi lác đác kèm theo gió âm u lạnh lẽo, khiến cho người ta cảm thấy thê lương tiêu điều.
2 Đại Lê vừa mới thu dọn hành lý xong, bên ngoài khoang thuyền liền truyền đến tiếng đập cửa “thùng thùng đông,” “Đại tiểu thư?”Đại Lê chạy nhanh ra mở cửa, sửng sốt vài giây mới nhận ra, là người bên cạnh cha A Tam và A Tứ, ba năm không gặp, thoáng một cái, thân hình cũng cường tráng hơn.
3 Lúc này đây, Đại Lê lại sai lầm rồi. Thật sự không cho buôn bán. Tiêu thiếu soái đích thân dẫn binh, chỉ hai ngày đã chiếm đóng Thượng Hải, hiệu buôn cửa tiệm đều ngừng kinh doanh trong một thời gian.
4 Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Tiểu Dẫn đi tới tổng đường của bang Hải Thiên, phó đường chủ của Hắc Ưng đường là A Lôi, ra nghênh đón với sắc mặt hoang mang, nói là người của phủ đô đốc đến đây, đã đợi một hồi lâu.
5 Đại Lê cũng không thế nào nghĩ đến, anh chính là vị Tiêu thiếu soái kia. Điện thoại bàn xinh xắn ở đầu giường, màu cà phê sữa, màu sắc rất hiếm thấy, cô cầm lấy ống nghe, đột nhiên phát hiện dãy số chỉ gọi qua một lần mà đã nhớ rõ.
6 Đại Lê đã mười ngày không gặp Tiêu Hữu Thành. Buổi tối hôm đó, anh gọi điện thoại đến, nói là Bắc Bình có việc gấp cần quay trở về, vội vàng nói mấy câu liền cúp máy, sau đó hoàn toàn không có tin tức.
7 Ngày thứ hai đi gặp Đại Lê, cô thấy anh liền hỏi: “Ngày hôm qua sao anh lại đến xem diễn. ”Tiêu Hữu Thành khởi động xe, dáng vẻ thờ ơ, “Triệu Thiên Cần đã mời vài lần, bất quá anh phải đi.
8 Xa cách lần này không ngờ lại dài đằng đẵng. Thực ra, sau ngày thứ năm cô đã dự định đi tìm anh, nhưng lúc anh nhận điện thoại, “Lê, chiến sự ở phía nam mới phát sinh, anh phải qua đó gấp.
9 Đại Lê dựa nửa người trên giường bệnh, đôi mắt màu đen như ngọc bích đang mở thật to, nhìn Tiêu Hữu Thành sai người di chuyển đồ đạc vào trong phòng bệnh, bàn, giá áo, chăn mỏng, khăn mặt, chén ngà… Cô rốt cục nhịn không được mở miệng: “Anh không phải ở đây chứ?”“Phải,” Tiêu Hữu Thành cho cô một câu trả lời chắc chắn, mỉm cười ngồi bên mép giường, “Anh muốn chăm sóc em.
10 Màn đêm buông xuống, lồng đèn, đèn nê ông muôn màu muôn vẻ đang cùng đan xen vào nhau toả sáng lấp lánh, ánh sáng óng ánh rực rỡ chiếu rọi xung quanh, đem thành phố phương đông không bao giờ ngủ nổi tiếng này trang hoàng cảnh sắc bên ngoài hết sức lôi cuốn.
11 Tết âm lịch sắp đến, bất luận là phía bắc phía nam, người giàu người nghèo, mọi nhà đều bận rộn đón tết, tuy rằng năm tháng không ổn định, chiến loạn không ngừng, nhưng mọi người vẫn hy vọng có thể vui vẻ đón mừng năm mới, coi như là tìm kiếm một dấu hiệu tốt cho năm mới.
12 Đại Lê cùng Tiêu Hữu Thành ăn uống đi dạo trong chợ đêm, đến cuối hẻm đã ăn no, sắc trời không còn sớm nữa, vì thế họ cùng nhau quay trở về, ở đầu hẻm gặp một cô bé mười tuổi, mặc quần áo hơi mỏng, mang một đôi giày vải, không ngừng giậm chân cho bớt lạnh, dùng lớp vải bông mang một chiếc giỏ tre trước người.
13 Đại Lê đến Bắc Bình đã được hai ngày nhưng vẫn chưa gặp Tiêu Hữu Thành. Đại Lê muốn cho anh một niềm vui bất ngờ, trước khi xuất phát cô có nói qua điện thoại sẽ đi một chuyến đến vùng nông thôn, không tiện liên lạc trong vài ngày tới.
14 Ngày hôm sau trong phủ đại soái mở tiệc sinh nhật, Tiêu Hữu Tình là con vợ thứ cho nên không được chú trọng, chỉ là theo lệ làm một tiệc sinh nhật cho cô bé, nhưng bởi vì tổ chức tại Tiêu gia, là một bữa tối phô trương xa hoa, chung quy gia đình bình thường cũng không bằng được.