101 Hoa Tích Dung phun một ra một ngụm trà, ánh mắt trầm xuống, “Ai nói ta không được. ”Tô Mặc lập tức dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn, sắc mặt thản nhiên không nói gì.
102 Lúc này, ngoài tửu lâu Thiên Hương truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, từng chập lại từng chập. Nơi này bình thường cũng rất náo nhiệt, nhưng từ khi tin Tề quốc đại loạn truyền ra, trong thành có mấy khi không thấy những nhóm người ngựa đi vội vã? Nhưng hôm nay tiếng vó ngựa đều hướng về phía Đa Bảo Các.
103 Ánh mắt nam tử trầm xuống: “Vừa rồi không phải ngươi muốn biết ta được hay không sao? Chúng ta có thể thử một lần. ”Cự ly gần như thế, hơi thở thơm mùi Long Tiên Hương phả lên mặt nàng, Tô Mặc ngẩn ngơ chốc lát, sau đó lập tức thanh tỉnh.
104 Bốn phía tối đen, rộng vô biên vô hạn. Trong bóng đêm, mặt biển tĩnh lặng không có một tiếng động nào. Trận pháp! Nam nhân trung niên lập tức thay đổi sắc mặt, trường kiếm trong tay vung ra, ra tay đầu tiên.
105
106 Tô Mặc nhíu mày, cảm thấy lực phá hoại của mình đã rất mạnh nhưng người kia còn mạnh hơn.
Đối phương lại công kích đến, mỗi bước đều giẫm vỡ đá xanh trên đường.
107 Tô Mặc chuyển mắt qua, chậm rãi đi đến trước mặt lão giả, cười cười: “Vốn ta định lưu lại một mạng người để trở về Hạ gia báo tin, nhưng mà ta đã đổi chủ ý rồi!” Bỗng nàng đạp một cước lên người lão quản gia, sau đó lại đá thêm mấy đá, một lần đá xuống đều nghe tiếng xương nứt “răng rắc”.
108 Tô Mặc bị hai người một trái một phải kéo tay, đồng thời cảm giác được không khí giương cung bạt kiếm của cả hai, nàng đứng giữa đảo mắt nhìn, kiếm trong tay Cơ Bạch đã chĩa vào Hoa Tích Dung, mà vũ khí kỳ quái trong tay Hoa Tích Dung cũng đã hướng về phía Cơ Bạch.
109
110 (Hắc: đen tối, xấu xa. Đại khái có lẽ là D bị chơi xấu hay bị nhiễm đen chăng? @@ Edit hết chương mới biết được)
Ban đêm, phủ nha, hậu viện.
Cây liễu trong viện nhẹ nhàng lắc lư, ánh trăng trên hồ sen, đình đài lầu các, tường đỏ ngói xanh, cổ hương cổ sắc.
111 Không khí bỗng trở nên căng thẳng.
Cơ Bạch làm như không nghe thấy lời châm chọc cay nghiệt của hắn, vẫn lạnh lùng như trước, mắt điếc tai ngơ với âm thanh truyền đến từ trên lầu.
112
113 Qua một ngày một đêm gấp rút lên đường, Cơ Bạch và Văn Nhân Dịch mới tới biệt viện hoàng gia giữa sườn núi.
Nơi này vẫn tĩnh mịch như cũ, gió lạnh thấu xương, thanh lãnh hiu quạnh.
114 Đêm thứ tư, nhìn hai người hầu mang đồ ăn khuya tới, Sư Anh liếc mắt một cái, trên khuôn mặt vẫn là vẻ bình thản, bên môi mang nụ cười nhợt nhạt, con ngươi màu đen thâm thúy như biển lại ẩn chứa một tia nghi hoặc.
115
116 Tô Mặc đi dọc bờ biển, bước chân không hề ngừng, trong đầu nhớ lại từng động tác vũ đạo tinh túy, hình ảnh liên tục hiện ra trước mắt, càng nghĩ càng thấy vũ đạo này rất phức tạp nhưng cũng hoàn mỹ.
117 Thần thức Hoa Tích Dung nghe được lời nói của hai người, hắn cười cười, cúi đầu nói: “Ngươi sai rồi, người đắc tội ta chẳng qua chỉ có chết thôi, nhưng người đắc tội Sư Anh sẽ sống không bằng chết, ta có gì đáng sợ đâu?”
Vừa lúc Tô Mặc cũng dùng thần thức nghe được, nàng ngẩn ra, trầm ngâm suy nghĩ.
118 1Sư Anh nói tiếp: “Tại hạ nghĩ trễ như vậy Yêu Cơ cô nương mới trở về, nhất định là còn chưa dùng cơm, cho nên mới mạo muội đến đây mời cô. ”
“Thì ra là thế.
119
120
Thiên Không thành, trăng sáng, trời đầy sao, hoàn toàn im lặng.
Tẩm cung của đế vương Thiên Không thành nằm ở phía đông, người tới nơi này đều có thân phận cao quý.