141 Tiếng nước róc rách trong rừng thông, xung quanh vô số cự thạch nhô ra khỏi mặt nước.
Trong phạm vi mấy dặm xung quanh khu vực, đường phía trước không thông, dường như vô số cự thạch vây quanh nơi này.
142
143 Hiện giờ, uy lực nổ tung của bươm bướm đối với những tu sĩ này không phải là quá cao. Ánh mắt mọi người hiện vẻ khinh thường, cảm thấy thủ đoạn này nếu thường xuyên sử dụng là kiềm lư kĩ cùng*, người Tô gia quả thật không có đột phá gì.
144 Edit: thiên_lazy
Beta: moc, Nhisiêunhân
Hai người lăn một vòng trên giường, nàng đã bị hắn đặt ở dưới thân.
Đôi nam nữ say sưa ôm nhau, "Chàng không ngủ? "Tô Mặc mở miệng hỏi.
145 Mặt Hạ phong cũng biến sắc, an toàn của nữ chủ tử dĩ nhiên vô cùng trọng yếu, Anh tiên sinh này thật không biết thương hương tiếc ngọc.
Sư Anh cười nhạt một tiếng: "Yên tâm, nàng ở nơi đó cũng không sao, ta không phải sợ ngươi quá bận hay sao? Cho nên ta mới tới đây giúp ngươi.
146 Ba bóng dáng nhanh chóng lướt qua, băng hồ mang theo hai người liên tục chạy vòng quanh trong sơn cốc.
Trong sơn cốc hàn tuyết lạnh như băng tung bay, rơi đầy cây hoa lê, rất rét lạnh.
147
148 Tô Mặc vuốt tóc mai hai bên, lông mi thật dài nhẹ nhàng phủ một lớp bóng xuống, quan sát xung quanh một lát, thử bước về phía trước nhưng lại bị khí nóng cứng rắn cưỡng ép phải xoay người.
149 Tô Mặc lập tức lấy ít thứ trong Thiên Thư ra, trải một tầng lông cáo thêm sàn xe ngựa, lại phủ lông cáo dày lên người hai nam tử.
Nhìn hai mỹ nam nằm yên ở đó, Tô Mặc hít sâu một hơi.
150
151 Xe ngựa lộc cộc chạy, băng hồ đưa mắt nhìn những người khác, thấy họ đều không nhìn mình thì lặng lẽ đi về phía gốc thảo dược kia một chút, rồi lại thêm một chút.
152 Bóng đêm phủ xuống, gió lạnh thổi nhẹ, phát tiếng vù vù khi lướt qua vách núi, sao lốm đốm đầy trời.
Tô Mặc ngồi đó nhìn đám người, môi mỉm cười tự tin, tay vuốt ve băng hồ, đầu ngón tay khẽ nhịp: “Chư vị, tiểu Tứ Tô gia đợi đã lâu!”
Một khắc sau, động tác của đoàn người Hạ gia gần như đều nhất trí sờ bên hông hoặc sau lưng, đồng loạt, chỉnh tề, nhanh chóng, nghiêm chỉnh.
153 Bóng đêm mờ mịt hư không, hai mặt trăng và các ngôi sao cùng chiếu rọi.
Dung Túc chống cằm ngồi trong xe ngựa, hơi nghiêng đầu. Hắn liếc nhìn Cơ Bạch và Sư Anh, miệng khẽ hừ một tiếng.
154
155 Ngay lúc nó đang đắc ý, Tô Mặc lại vỗ vỗ mạnh vào người nó, “Băng hồ, đi sơn động. ”
Nhờ có tốc độ cực nhanh mà băng hồ tự tin hơn nhiều, lập tức phóng về phía sơn động.
156 Mặt trời lên cao, trời xanh không mây, nắng ấm gió nhè nhẹ, thuyền tre nóng như thiêu đốt, sóng biển lay động theo gió.
Đôi mắt đen nhánh của Tô Mặc nhíu lại, ánh mắt dao động nhìn thoáng qua hai người nằm bên trong khoang thuyền, trong lòng không nhịn được xuất hiện một ít suy nghĩ phức tạp.
157
158
Nhưng Tô Mặc trằn trọc, nghe tiếng bước chân trên sàn tàu, còn có tiếng sóng biển và tiếng gió, không thể ngủ yên ổn. Nàng tìm đá Tam Sinh bên trong Thiên Thư, vuốt nhẹ lên đá.
159 Vô Song Thành, bóng đêm ảm đạm thê lương, gió Bắc rét run người, mà trong đại sảnh phòng nghị sự lại đèn đuốc sáng trưng.
Thân hình cao to của Thành chủ Vô Song Thành ngồi chính giữa đại sảnh, xoa nhẹ trán, vẻ mặt vô cùng phiền não.
160