1 Từ nhỏ, Tang Vũ đã được bồi dưỡng để trở thành hộ pháp.
Giờ đây, ký ức đã rất mơ hồ, nàng không nhớ rõ người nhà là ai, không nhớ rõ bản thân mình là người nào, nhưng lại nhớ kỹ mùa đông rét tới thấu xương kia, một mình nàng quần áo phong phanh cuộn người trong góc phòng, tuyết trắng phủ kín cơ thể.
2 Editor: Imelda Phạm.
Hiện tại, nàng sợ, rất sợ toàn bộ người Thiên Diệp Các chạy tới chê cười nàng, nói nàng không biết tự lượng sức mình, nói nàng cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
3 Editor: Imelda Phạm.
May mắn trong đời nàng là được sư phụ Vô Hoa nhìn trúng, bằng không, nàng căn bản không có cơ hội gặp được hắn, cũng sẽ không thể thành tâm bảo hộ hắn, ở bên hắn.
4 Editor: Imelda Phạm.
Lòng trung thành của nàng, cả đời chỉ dành cho một người, mà trái tim của nàng, kiếp này cũng chỉ nguyện trao người đó. . .
Nhưng mà, hết thảy những yên bình cùng tốt đẹp mà Tang Vũ nhìn thấy, đều ở một năm trước từ từ bị đánh vỡ.
5 Editor: Imelda Phạm.
"Phập. . . " tiếng động vang lên rõ ràng, một con bồ câu trắng như tuyết từ trên trời rơi thẳng xuống, sau đó nằm yên trên nền cỏ.
6 Editor: Imelda Phạm.
Lục Thần, chàng thắng rồi! Đời này kiếp này, cho dù mãi mãi chỉ có thể ở cạnh chàng với tư cách hộ pháp, ta cũng buông không nổi.
7 Editor: Imelda Phạm.
Một tháng sau đó, Tang Vũ trở lại làm một Tang hộ pháp đúng mực như trước. Chỉ là mỗi khi Lục Thần không chú ý, nàng sẽ len lén ngắm nhìn hắn, không có mục đích gì, chỉ là cứ nhìn hắn như vậy.
8 Editor: Imelda Phạm.
Kiếp này, hắn chỉ cần mình nàng, cần bọn họ trọn đời bên nhau. . .
Nàng rất thích hắn, hiện tại hắn cũng thích nàng. Nàng biết được điều này, nhất định sẽ cao hứng bật cười.
9 Tin Công Tôn Lễ bị giam ở Thiên Diệp Các nhanh chóng truyền xa. Tang Vũ che trán - Xem ra lão Công Tôn cha kia chẳng mấy chốc sẽ tới.
Quả nhiên, ba ngày sau, Công Tôn Thành liền ngựa không dừng vó chạy tới cứu nhi tử, phía sau đương nhiên là một đội người ngựa trùng trùng điệp điệp, bụi đất tung bay.