1 Năm nay, trời xanh thăm thẳm, những đám mây bồng bềnh như kẹo bông đường. Mà bé gái nằm trong phủ, hai gò má tròn tròn tựa như hai cái bánh bao mới ra lò, dùng ngón tay ấn ấn xuống, bỏ ra lập tức khôi phục trạng thái tròn tròn mềm mại như cũ.
2 - Người xấu, người xấu, người xấu!!! Nguyên Sơ Chân hô to, hai tay hai chân không ngừng phản kháng. - Ta không phải là người xấu. Ngồi chung trên chiếc xe ngựa, Hạng Duật dùng hai tay kiềm chế động tác của nàng, sợ nàng nhất thời xúc động nhảy nhào ra khỏi xe.
3 không biết qua bao lâu, hơi thở của Nguyên Sơ Chân bắt đầu dồn dập, đầu óc cũng ngưng hoạt động, không thể suy nghĩ gì. - Ưm. . . – Nàng cắn cánh môi, tứ chi mềm nhũn như không có tí sức lực nào.
4 Tay hắn mang theo hơi thở xâm lược, ôm lấy nhũ hoa bên trái, dùng ngón tay mân mê đỉnh nhũ hoa. Tay còn lại len lỏi vào đóa hoa mật, ngón tay tìm kiếm hoa hạch, dùng sức xoay vòng.
5 Hai hàng lông mi cong dài khẽ run, ánh sáng mặt trời chói chang chiếu vào trong phòng. Nguyên Sơ Chân từ từ tỉnh lại, phát hiện ra mình đang nằm trên một chiếc giường gỗ.
6 Tất nhiên Nguyên Sơ Chân biết mình bị Kim Đan Đan lợi dụng triệt để. Thời gian lại trôi qua, mỗi ngày đều qua thật nhanh. So với sinh hoạt ở Nguyên phủ thì sinh hoạt ở Kim Bảo trang quả thật là an nhàn hơn, vui vẻ hơn rất nhiều.
7 - Hu hu. . . – Nguyên Sơ Chân nhào vào lồng ngực của Hạng Duật, nước mắt rơi lã chã nói – Xin lỗi, là ta không đúng. . . Hạng Duật đau lòng kéo nàng vào ngực: - Có còn đau chỗ nào không? Ta dẫn nàng đi bôi thuốc có được không? Ở trà lâu nàng bị trêu ghẹo, mặc dù mọi chuyện đã được giải quyết, cũng đã trở về Kim Bảo trang, nhưng lòng nàng vẫn còn sợ hãi.
8 Tình cảm của Nguyên Sơ Chân và Hạng Duật ngày càng tốt đẹp, nàng rất nghe lời những người trong Kim Bảo trang, ai có mắt đều có thể nhìn thấy. Mà càng ngày nàng càng thích ứng với việc sống tại đây, đã không còn nghĩ đến kế hoạch tung hoành thiên hạ đáng buồn cười kia nữa.
9 Đau quá! Nguyên Sơ Chân mê mang mở mắt, nhận ra mình đang ở trong một phòng chứa củi tối om không có đèn dầu. Hơn nữa khắp người nàng đều bị dây thừng trói chặt, hoàn toàn không thể nhúc nhích.
10 Nguyên Sơ Chân ngồi trong xe ngựa, ló đầu ra ngoài khung cửa quát lên. - Thả ta ra. Có điều không ai rảnh mà quan tâm nàng. Thành Đại Hùng và Thành Hoan đang đợi thủ hạ quay về, chỉ cần họ lấy được năm vạn lượng thì sẽ lập tức rời khỏi Kim Sa thành.