1 Ầm. . .
Một tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên, giữa bầu trời tối đen như mực chợt có một luồng sét xuất hiện, tỏa ánh sáng chói lòa soi sáng cả thế giới, rồi lại mau chóng tan biến vào màn đêm vô tận.
2 “Đây là nhà thiết kế thời trang mới đến của công ty chúng tôi, tổng giám đốc Tô vừa nhìn đã thích tác phẩm của cô ấy nên đã phái cô ấy đến đây. ” Phó tổng Hồ vừa thấy Vương tổng có hứng thú với An Điềm thì liền vội vàng đứng cạnh đẩy nhẹ, tỏ ý muốn An Điềm nói chuyện với Vương tổng.
3 Ngay khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, cả hai lập tức nhận ra một gương mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Những kí ức tuy cảm nhận khác nhau nhưng đều khiến hai người khắc cốt ghi tâm lúc này đây lại ùa về trong đầu cả hai.
4 “Mộng Chỉ, em cũng biết anh không thể rời xa em mà!” Chu Hán Khanh nhăn mặt, đôi mày nhíu chặt lại như con sâu róm.
“Vậy anh mau im miệng, ngoan ngoãn làm anh họ của tôi, làm giám đốc của công ty Cố Thị, làm quản gia của biệt thự, rồi hưởng thụ vinh hoa phú quý của anh!” Chu Mộng Chỉ nhìn thẳng vào mắt Chu Hán Khanh, lạnh lùng nói.
5 Lâm Kính Trạch là chủ nhân của buổi tiệc sinh nhật này, hôm nay là sinh nhật 26 tuổi của anh, thế nên các nhân vật lớn của giới kinh doanh đều đến cả.
6 “Chào Lâm tổng, tôi là An Điềm, là nhà thiết kế thời trang của công ty Tô Thị. ” An Điềm nhìn Lâm Kính Trạch mỉm cười, nhã nhặn tự giới thiệu.
“An Điềm.
7 An Điềm cầm điện thoại lên xem, là số điện thoại nhà của Lý Tư Kỳ.
An Điềm hít một hơi thật sâu, vừa bắt máy lên đã nghe giọng nói trong trẻo của An An vang lên: “Mẹ ơi!”
“Ừ.
8 “Để mẹ xem cục cưng của mẹ đã cao chừng nào!” An Điềm cũng mau chóng ôm An An vào lòng, đưa tay vuốt ve âu yếm con trai.
“Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm. ” Giọng nói nũng nịu của An An khiến An Điềm nghe thấy vừa đau lòng vừa xót xa.
9 “Đương nhiên là thật rồi!” An Điềm gật đầu thật mạnh, sau đó dịu dàng nói với An An: “An An, con biết không? Trên đời này có rất nhiều người, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình, có nhiều người có suy nghĩ sai lầm, nhưng lại không chịu sửa đổi, thậm chí còn ép người khác phải đồng ý với suy nghĩ của mình, thế nên điều chúng ta cần làm là không được để bị ảnh hưởng bởi suy nghĩ sai lầm của họ.
10 Trong bếp, An Điềm và Lý Tư Kỳ đang bận rộn, thế nên không nhận ra Ôn Mỹ Lan đang đứng ngoài cửa nghe trộm.
“Tư Kỳ, thật sự cảm ơn cậu đã chăm sóc An An, dạo này mình bận quá, còn nhiều việc của An An phải phiền đến cậu rồi.
11 Ôn Minh bực dọc đập đũa nhìn Lý Tư Kỳ rồi giận dữ hỏi: “Sao đang ăn cơm mà em lại đá vào chân anh?”
Ôn Mỹ Lan vừa nghe Ôn Minh nói Lý Tư Kỳ đá vào chân con trai mình thì lập tức nổi điên, bà ta trừng mắt nhìn Lý Tư Kỳ rồi hỏi như chất vấn: “Lý Tư Kỳ, tại sao cô lại đánh con trai tôi?”
Lúc này, cơn giận Lý Tư Kỳ kiềm nén từ nãy cuối cùng cũng bùng nổ, cô hít một hơi thật sâu rồi nhìn hai mẹ con Ôn Mỹ Lan mà nói: “Thứ nhất, Ôn Minh là chồng con, chuyện giữa hai vợ chồng con thì mong mẹ chồng như mẹ đừng can dự vào.
12 An Điềm tự cười mình, sao lại yếu đuối như vậy? Chẳng qua chỉ là bị đuổi việc thôi mà đã chán nản thế này. Cô đưa tay lau sạch nước mắt rồi đứng dậy mở đèn.
13 Cả người An Điềm lập tức căng cứng, nhưng rồi vẫn quay sang nhìn Vương tổng nở nụ cười không tự nhiên, xem như đã âm thầm chấp nhận hành vi ấy.
Vương tổng rất hài lòng với biểu hiện của An Điềm, bèn dịch sát cả người vào cô rồi nhìn cô nói: “Hôm nay cô An có thể nể mặt tôi mà đến đây, tôi rất vui!”
“Cảm ơn Vương tổng, có thể gặp được ông mới là vinh hạnh của tôi.
14 Bàn tay đang cầm li rượu của An Điềm lập tức khựng lại. Cần tiền ư? Tôi đương nhiên là rất cần tiền rồi! Bốn năm nay, tôi mỗi khắc mỗi giây đều cảm thấy mình rất cần tiền!
Cố Thiên Tuấn trông thấy phản ứng của An Điềm thì trong lòng lập tức hiểu ra, anh nghĩ một lát rồi đưa tay đẩy li rượu trong tay An Điềm ra, bình thản nói: “Bốn năm trước, lúc tôi và cô kí đơn li hôn, tôi đã có để cho cô một số tiền đền bù li hôn.
15 “An Điềm, cô cố ý có phải không?” Cố Thiên Tuấn đưa tay nắm lấy cằm An Điềm, lúc này anh mới có phản ứng lại, rõ ràng là thẹn quá hóa giận.
“Do Cố tổng không chịu ngoan ngoãn uống rượu nên tôi mới phải nghĩ cách khác thôi.
16 Trong lúc Cố Thiên Tuấn đang hồi tưởng lại chuyện xưa thì An Điềm lại uống thêm vài li rượu nữa.
Tuy An Điềm trong thời gian bốn năm qua đã luyện được tửu lượng khá tốt, nhưng cũng không thể nào chịu nổi việc Vương tổng cứ liên tục chuốc rượu thế này, bây giờ cô đã bắt đầu thấy chóng mặt, ngồi cũng không vững nữa rồi.
17 An Điềm không những đã kết hôn mà còn có một đứa con trai!
Cố Thiên Tuấn cười lạnh lùng, An Điềm, không phải cô đang sống rất tốt sao? Đã lấy chồng sinh con rồi, còn tính toán đến những việc xưa kia làm gì? Vừa rồi nếu cô bằng lòng nhận số tiền ấy của tôi thì không phải mọi chuyện đã xong xuôi rồi sao?
Nhưng mà, bây giờ An Điềm kết hôn rồi cũng tốt, anh có thể đưa cô về nhà, nhân tiện nói chuyện với chồng của An Điềm luôn, tốt nhất phải tìm cách khiến chồng của An Điềm đồng ý nhận số tiền kia, sau đó đưa An Điềm mãi mãi biến mất khỏi thành phố H này!
“Tôi biết rồi!” Cố Thiên Tuấn quyết định xong bèn tiếp tục dìu An Điềm đi.
18 “Chồng cái gì chứ?” An Điềm nằm trên xe lầm bầm một câu rồi lại ngủ tiếp.
Cố Thiên Tuấn nghiến răng, cúi người lôi An Điềm xuống xe, sau đó dìu cô bước lên lầu, vừa đi vừa hỏi: “Số phòng là 202 đúng không?”
An Điềm không trả lời, cô bây giờ đang rất say, rất mệt, rất đau đầu, chỉ muốn nhắm mắt ngủ, mặc cho Cố Thiên Tuấn dìu cô đến trước cửa phòng 202.
19 An Điềm nắm chặt khung ảnh trong tay, đưa mắt nhìn sang chỗ khác, giọng có hơi lạc đi: “Là ai cũng được, liên quan gì đến anh?”
Cố Thiên Tuấn nghe thấy giọng điệu giấu giếm của An Điềm thì càng thêm nghi ngờ, anh lập tức đưa tay nắm lấy cằm của An Điềm, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh: “Thằng bé này bao nhiêu tuổi rồi?”
“Tôi nói rồi! Không liên quan gì đến anh!” An Điềm gạt mạnh tay Cố Thiên Tuấn ra rồi đứng dậy, phát hiện chiếc váy vốn rất ngắn của mình lúc này đã ướt sũng nước, bây giờ đang bó sát vào người cô.
20 Cổ của An Điềm đã bị Cố Thiên Tuấn bóp cho đỏ ửng, gương mặt do thiếu dưỡng khí cũng dần trở nên tím tái, nhưng cô thà khuất phục người khác chứ nhất quyết không khuất phục Cố Thiên Tuấn.