481 60482. Ninh Tuyết Tuyết đứng một bên, nhìn hai anh em vây quanh An Điềm, vẻ đố kị trên mặt càng trở nên rõ ràng hơn.
“Được rồi, được rồi. Cố Thiên Tuấn, tôi thực sự có chuyện muốn nói với Thiên Kỳ.
482 60483. “Sao anh lại đến đây?” An Điềm chờ Cố Thiên Tuấn đi vào phòng ngủ, vừa đóng cửa lại vừa hỏi.
“Anh đến kiểm tra xem em có nghe lời anh không, xem có phải em chỉ nói chuyện với Cố Thiên Kỳ một lúc thôi không.
483 60484. Ở bên này, An Điềm vừa ra đến cổng liền nhìn thấy Cố Thiên Kỳ đang đi về phía mình. Anh mặc một bộ vest đen vừa vặn, trước ngực và cổ tay áo còn được thêu những hoa văn đặc biệt, trông đầy tính nghệ thuật.
484 60485. “Tất nhiên là thật rồi. ” An Điềm trả lời rất khẳng định. Tuy thái độ vừa rồi của Cố Thiên Kỳ làm cô thấy hơi lạ, nhưng những lời Cố Thiên Kỳ đã nói với mình, cô vẫn nhớ rất rõ ràng.
485 60486. “Cố Thiên Tuấn là tổng tài tập đoàn Cố Thị, mặt lúc nào cũng không cảm xúc là chuyện bình thường. ” Thẩm Sở Hà phân tích nói, “Cậu cứ giấu tài như vậy, cứ giả làm một sinh viên năm tư không có năng lực, Cố Thiên Tuấn có cảnh giác đến đâu thì cũng đã tin năm sáu phần rồi chứ! Thiên Kỳ, cậu đừng để tâm quá, có thể anh ta chưa biểu hiện ra mà thôi.
486 60487. “Thì ra là em trai của anh ba tôi, “ Lâm Kính Trạch đưa tay về, vẻ mặt ngạc nhiên lúc nãy giờ đã nở nụ cười, “Trước đó đã nghe nói em trai của anh ba đến công ty, còn ngồi vào vị trí giám đốc marketing, bản lĩnh của giám đốc Cố thật không tệ chút nào.
487 60488. “Không. ” Ninh Tuyết Tuyết lắc lư cơ thể, phần thắt lưng lỏng lẻo tuột ra,, “Anh ăn xong em đi ra. ”
“Đợi khi nào tôi muốn ăn, tôi sẽ ăn, cô ra ngoài đi.
488 60489. Dù cho Cố Thiên Tuấn không có ý với Ninh Tuyết Tuyết, cũng chủ động đề nghị đưa Ninh Tuyết Tuyết đi, An Điềm cũng không so đo nữa. Cô gật đầu, không nói gì.
489 60490. Sáng chủ nhật, có một chiếc xe trông rất bình thường đỗ lại ở một chỗ không xa khu nhà giàu.
Lâm Hiểu Hiểu đeo kính đen ngồi một mình trong xe, từ sau khi biết được An Điềm chủ nhật tuần này sẽ đến bệnh viện thăm Khưu Doanh Doanh, Lâm Hiểu Hiểu đã luôn đắn đo, không biết rốt cuộc có nên nhân cơ hội này để gặp An Điềm hay không.
490 60491. Trong lúc Lâm Hiểu Hiểu đang suy nghĩ thì chợt trông thấy chiếc xe trước mặt mình cũng rẽ theo xe của An Điềm.
Mí mắt phải của Lâm Hiểu Hiểu chợt giật giật: Hình như từ lúc mình chạy ra khỏi khu nhà giàu thì chiếc xe này đã xuất hiện và cứ luôn bám theo sau xe của An Điềm.
491 60492. Lúc này, Lâm Hiểu Hiểu đang dáo dác tìm An Điềm chợt trông thấy chiếc xe của An Điềm đỗ lại bên đường.
Lâm Hiểu Hiểu vội vàng phanh xe lại, bước đến nhìn.
492 60493. Trong khi đó…
Lâm Hiểu Hiểu sau khi ấn cái nút đỏ lại lo lắng hỏi đội trưởng vệ sĩ: “An Điềm đang ở đâu?”
Nhưng đội trưởng sau khi trông thấy Lâm Hiểu Hiểu nhấn nút rồi thì đã yên tâm thở phào nhẹ nhõm rồi ngất đi.
493 60494. “…” Gương mặt trắng hồng của Thẩm Sở Hà lập tức trở nên đỏ bừng một cách không tự nhiên. Lực ở tay Cố Thiên Kỳ càng tăng lên thì màu đỏ ấy cũng dần trở nên nhạt đi, cuối cùng biến thành một màu trắng xanh đáng sợ…
“Thiên… Thiên Kỳ.
494 60495. “Thiên Kỳ, cuối cùng cậu cũng đã nghĩ thông suốt rồi. ” Thẩm Sở Hà thấy biểu cảm ấy của Cố Thiên Kỳ thì biết ngay kế hoạch của mình đã thành công.
495 60496. An Điềm mím chặt môi, cô chắc chắn mình không quen người này.
Tiếp tục đưa mắt nhìn về phía xa, An Điềm nhìn thấy ở sau lưng người đàn ông là một đoàn người mặc áo đen được đào tạo chuyên nghiệp, đeo kính đen, đang nhìn vào mình với khuôn mặt vô cảm.
496 60497. Rút kinh nghiệm sau lần đầu, ngay khi mặt mình sắp chạm vào mặt nước, An Điềm đã cố gắng điều chỉnh nhịp thở. Cô nhắm thật chặt hai mắt, chờ đợi sự tra tấn quay trở lại.
497 60498. “Các anh điếc hết rồi hả? Không nghe thấy tôi nói gì à?” Hai người đàn ông đứng đó không có phản ứng gì, làm Lâm Hiểu Hiểu bắt đầu nổi nóng. Cô giẫm thật mạnh lên chân của hai người đàn ông đó, sau đó nhìn sang An Điềm với đầy vẻ quan tâm.
498 60499. “Đùng” một tiếng, đó là âm thanh chói tai khi viên đạn cắm vào máu thịt.
Trong giây tiếp theo, tiếng thét thê thảm và đau đớn của một người phụ nữ vang lên khắp vùng trời trên biển.
499 60500. Ông Trác lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ lê của mình, nhấp từng ngụm trà, chờ Cố Thiên Kỳ vào.
“Ông Trác, chào ông!” Cố Thiên Kỳ bước đến, gương mặt nở nụ cười.
500 60501. Thấy phản ứng của ông Trác đúng như mình đã dự tính, Cố Thiên Kỳ mới bình thản cầm cốc trà lên nhấp một ngụm: Ừm, không hổ danh là danh trà, mùi hương thơm ngát.