1 Chương 1"Trần Nhược Vũ, tôi bị bệnh. ""Chúc mừng anh, bác sĩ Mạnh. ""Lại đây giúp tôi nấu cơm. ""Bác sĩ Mạnh, chào tạm biệt. "Trần Nhược Vũ cúp điện thoại thật nhanh, cảm thấy thật cao hứng vì sự bình tĩnh của chính mình.
2 Chương 3Thế giới này còn rất nhiều điều rất kỳ quái. So với thời điểm Trần Nhược Vũ theo đuổi Mạnh Cổ cũng không có cảm giác bản thân mình có bao nhiêu thích hắn.
3 Chương 5Sau lưng nói xấu người khác bị bắt quả tang, dưới tình huống như vậy nên phản ứng như thế nào đây?Trần Nhược Vũ không có kinh nghiệm. Cô sững sờ một chút, nhắm mắt nói: ""Lí tiên sinh nói biết Bác sĩ Mạnh có sự nghiệp thành danh, rất có tương lai.
4 Chương 6Ngày có suy nghĩ, đêm liền gặp mộng. Trần Nhược Vũ còn nghiêm túc tổng kết một chút, nhất định là trong lòng cô đối với chính mình bịa đặt phỉ báng Mạnh Cổ còn rất băn khoăn, cho nên mới phải làm thành một giấc mơ như vậy.
5 Chương 7Mặt Trần Nhược Vũ đỏ lên, tự biết lỡ lời. **? Cô nhưng thật ra là muốn nói. . . . . . Tiểu huynh đệ? Tiểu đệ đệ? Nhị huynh đệ?. . . . . . Mặt càng đỏ, máu càng dồn lại.
6 Chương 8Dĩ nhiên là cô không có thật đạp hắn. Mà hắn cũng tỏ ra như một bác sĩ bình thường nghiêm túc xem bệnh, tỉ mỉ truyền thụ kinh nghiệm cho các bác sĩ trẻ kia.
7 Chương 9Mãi một thời gian dài sau này, Trần Nhược Vũ cũng không gặp lại được Mạnh Cổ. Các hóa đơn bệnh viện, là Lương Tư Tư giúp cô một tay chạy một chuyến.
8 Chương 11Trần Nhược Vũ một đêm không được ngon giấc. Không chỉ …là Mạnh Cổ làm cho cô phát sầu, càng sầu hơn chính là cha mẹ cô ở quê nhà bên kia thành phố.
9 Chương 13Trần Nhược Vũ lo lắng đề phòng cả một ngày. Kết quả thật là chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Bác sĩ Mông Cổ giống như đột nhiên biến mất một dạng, không có tin nhắn, không có điện thoại, cũng không có bất ngờ xuất hiện ở trước mặt cô.
10 Chương 14Cuối cùng mọi người ai cũng không uống rượu, chỉ là ngược lại càng náo càng dữ dội. Cánh đàn ông biểu hiện tình bạn phương thức rất kỳ quái, liên tục lật tẩy lẫn nhau, hận không thể đem đối phương đánh giá đến cả bộ phận phía dưới.
11 Chương 16Trần Nhược Vũ lại vào bệnh viện. Từ khi biết đến bác sĩ Mạnh Cổ, vào bệnh viện dường như thành chuyện thường. Trần Nhược Vũ thầm than thở, nhớ ngày xưa, cô cho dù cảm một chút cũng không thèm đi khám sức khỏe.
12 Chương 18Trần Nhược Vũ rốt cuộc cũng không cần nằm viện. Cảm ơn máy đo điện tâm đồ kiểm định tráii tim cô vận chuyển bình thường, cảm ơn vị bác sĩ nhỏ thao tác chính xác, cảm ơn trái tim của cô trừ đập hơi nhanh thì cũng không tìm được bệnh gì khác, cảm ơn lương tâm của bác sĩ Mạnh Cổ thức tỉnh không xuống tay ác độc với côTóm lại, đợi được đến hơn 10 phút sau, rốt cuộc cũng có một bác sĩ nam khá lạ bước vào.
13 Chương 20Trần Nhược Vũ gọi cho Lôi Phong, khách sáo cảm ơn. Đối với việc cô muốn mời cơm, Lôi Phong cự tuyệt. Anh nói cũng chỉ là một cái nhấc tay, hơn nữa chuyện này vốn chính là cảnh sát nên xử lý tốt, cũng là một phần công việcTuy là nói như vậy, nhưng Trần Nhược Vũ cảm thấy rất ngượng ngùng.
14 Chương 21Trần Nhược Vũ khóc đủ rổiCô đứng dậy dụi mắt, móc khăn giấy ra lau mũi cùng mặt, cảm thấy có chút ngượng ngùngMạnh Cổ không lên tiếng, không nhạo báng cũng không an ủi, cũng không hỏi tới.
15 Chương 23Trần Nhược Vũ lần trước có tụ hội với bọn Hiểu Vân, nghe được chút chuyện của Mạnh Cổ, khi đó nghe nói cha anh là phó viện trưởng bệnh việnMới vừa rồi không có tính, hiện tại cô vừa đứng lên liền liều chết nuốt cái bánh bao xuống, còn len lén đem lão nhân gia này xem cho rõ ràng.
16 Chương 24“Cứu mạng? Em làm sao vậy?”“Em đi xem mắt”“Gặp phải lưu manh?”“Không, không. Còn lợi hại hơn cả lưu manh” Trần Nhược Vũ nhìn xung quanh một chút, ngoại trừ vị phu nhân đang rửa tay cũng không có ai khác, cô ôm điện thoại, dùng âm thanh rất nhỏ nói: “Anh ta đem mẹ mình đến”Bên kia điện thoại tĩnh lặng, tiếp đó truyền đến âm thanh ẫn nhẫn của Mạnh Cổ: “Người ta mang mẹ tới thì thế nào? Em còn gọi cứu mạng? Có thể khoa trương lên một chút nữa không.
17 Chương 26Trần Nhược Vũ cảm thấy mặt muốn rớt luôn rồi, cô nhìn theo hướng của Mạnh Cổ, nhưng mẹ Mạnh đã rất vui vẻ tiến tới bàn bọn họ đang ngồi“Sao mẹ lại ở đây?” Mạnh Cổ không nhìn theo ánh mắt Trần Nhược Vũ, chỉ theo sát mẹ mình nói chuyện phiếm“Mẹ theo bạn hẹn ra đây chơi chứ sao?”“Bạn đâu?”“Đi rồi”“Vậy sao mẹ còn ở đây?”“Mẹ vốn là định đi, trước đó có tới phòng rửa tay, sau đó thấy Tiểu Vũ ở phòng rửa tay gọi điện thoại, cô ấy kêu bác sĩ Mạnh, mẹ liền cảm thấy thật thân thiết, mẹ cũng biết một bác sĩ họ Mạnh.
18 Chương 27Tối hôm đó. Trần Nhược Vũ gọi cho Mạnh CổKhi đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh Mạnh Cổ bắt máy, Trần Nhược Vũ mới phát hiện tim của mình nhảy rất nhanhVới kinh nghiệm nói chuyện cùng Mạnh Cổ, cô biết cùng anh khách sáo là cách không hay.
19 Chương 28Hai ngày sau Trần Nhược Vũ nhận được điện thoại của Mạnh Cổ, anh đã nói chuyện với chủ nhiệm Lưu, nói Trần Nhược Vũ đi lấy sốCó thể cùng Mạnh Cổ gặp mặt, Trần Nhược Vũ thật cao hứng.
20 Chương 29Trần Nhược Vũ chợt cúi đầu thu dọn đồ đạc, giả bộ không nghe thấy. Người này thật là ghét, có lời gì không thể đợi hai vị trưởng bối đi rồi hãy nói.