21 “Chị chủ nhà, cho hỏi chị có việc gì không?” An Điềm cố cười hỏi.
“Thật ra cũng không có gì. ” Bà chủ nhà vừa nói vừa cố kiễng chân nhìn vào trong nhà của An Điềm.
22 An Điềm ngồi nghiêm túc suy đoán, không lẽ ông Vương hôm qua sau khi thấy mình đã mời rượu được Cố Thiên Tuấn rồi lại ngồi uống với ông ấy mấy li nên đã cảm động sao?
Nhưng Vương tổng hoàn toàn không giống người như vậy, thế thì người đã giúp mình là ai?
Là Cố Thiên Tuấn à?
Khi An Điềm vừa nghĩ đến ba chữ ấy thì lập tức lắc đầu nguầy nguậy, cô thà tin rằng Cố Thiên Tuấn bị điên còn hơn tin rằng anh đã giúp cô!
Thôi cứ mặc kệ vậy! Dù gì bây giờ cô đã có lại việc làm rồi! Lại có thể mua đồ ăn ngon và đồ chơi cho con trai An An rồi!
Nghĩ đến đó, An Điềm lập tức có động lực, đầu cũng không còn thấy đau như lúc mới thức dậy nữa, cô hí hửng chạy vào phòng ngủ chọn vài bộ quần áo, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, nhất định phải biểu hiện thật tốt.
23 Câu hỏi của chị Lý lập tức kéo Chu Hán Khanh quay về thực tại, anh ta đưa tay sờ lên mặt mình rồi quay mặt né tránh: “Tôi không cẩn thận bị ngã thôi, ở đây không còn việc gì nữa, chị đi đi.
24 Nhưng Cố Thiên Tuấn chợt nghĩ lại, nếu Mộng Chỉ biết chuyện thì chắc chắn sẽ rất kích động, nếu không tha thứ cho anh thì anh phải làm sao?
Cố Thiên Tuấn luôn có lập trường quyết đoán trên thương trường, chỉ khi đối diện với Chu Mộng Chỉ thì mới ấp úng thế này, mới phải đắn đo suy nghĩ thế này.
25 “Thật mà. ” Chu Hán Khanh trịnh trọng gật đầu, anh đã nói được là làm được.
“Vậy mau điều tra giúp em xem con đàn bà đã khiến Thiên Tuấn ngoại tình là ai!” Ánh mắt Chu Mộng Chỉ hiện lên vẻ sắc lạnh, “Mau điều tra cô ta, em không muốn cô ta sống trên đời này nữa!”
Người phụ nữ dám giành đàn ông với cô ta thì đều phải chết!
Chu Mộng Chỉ nghiến răng ken két, hai mắt long lên sòng sọc, cô ta vốn yếu ớt nhưng bàn tay nắm lấy tay Chu Hán Khanh lúc này mạnh đến mức khiến anh thấy hơi đau.
26 Trong văn phòng tổng tài của Tập đoàn Cố Thị…
Cố Thiên Tuấn nhắm chặt hai mắt, nằm ngửa trên chiếc ghế đắt tiền của mình, bộ dạng đau đầu khổ sở. Đã đến Cố Thị được một tiếng rồi, nhưng đầu óc anh vẫn chưa bước vào trạng thái làm việc được.
27 “Tại sao?” Cố Thiên Tuấn nhìn Lâm Kính Trạch với vẻ ngờ vực. “Tôi nghĩ rằng nếu mình đã phạm lỗi thì tôi nên thú nhận và xin lỗi cô ấy. ”
“Anh ba, tuy anh giỏi hơn em trong việc kinh doanh, nhưng về việc đối xử với phụ nữ, anh không bằng em được đâu.
28 Cố Thiên Tuấn nghe thấy lời của Lâm Kính Trạch liền lập tức ngẩng đầu lên. Anh suy nghĩ một hồi, nhớ lại các nhà thiết kế trang phục cao cấp cho Mộng Chỉ, quả thực cũng chỉ có mấy người đó.
29 Vốn dĩ việc tuyển dụng nhân sự là do phó tổng Hồ quản lý, Tô Thanh Dương sẽ không can thiệp, chỉ riêng lần đó vì quá đánh giá cao An Điềm, nên anh mới nói thêm câu đó.
30 “Nhìn tôi làm gì? Mau đi đi chứ!” Phó tổng Hồ vội vã vẫy tay với An Điềm, trong lòng ông cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô An Điềm này, vốn có quan hệ với Cố Thị, bây giờ lại được Tô tổng nhìn bằng con mắt khác.
31 Nghe thấy tiếng thúc giục của Tô Thanh Dương, An Điềm lập tức ngây người ra. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Lý An Ni đang đến rồi mà, sao Tô tổng vẫn kêu mình thay quần áo?
“Tô, Tô tổng, nếu Lý An Ni đang trên đường đến rồi, hay anh cứ để cô ấy mặc Fairy đi.
32 “Ừm. ” Tô Thanh Dương gật đầu. Fairy được lấy cảm hứng từ sứ hoa xah, sử dụng rất nhiều yếu tố phương Đông và phương Tây, sử dụng màu sắc tổng thể thiên về màu lạnh.
33 An Điềm nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của cô gái xinh đẹp đanh đá kia, bỗng vô thức lùi về sau một bước, trong tim bắt đầu muốn bỏ cuộc.
“Báo với người phụ trách ánh sáng, tám phút sau hãy chiếu toàn bộ đèn vào cửa chính.
34 “Cô ấy là ai? Trước đây em đã từng gặp qua à?” Lâm Kính Trạch nghe thấy Cổ Thiên Tuấn hỏi vậy, bỗng cảm thấy rất kỳ lạ.
“Hôm đó, cậu tổ chức tiệc sinh nhật, có một cô gái đã thu hút sự chú ý của cậu.
35 Cô giáo trẻ kia ngay lập tức giận đến đỏ mặt, chỉ thẳng vào mũi Lucy và kêu cô ra khỏi lớp đứng chịu phạt, và viết bảng kiểm điểm.
Khi đó Lucy đang có tâm trạng tốt, nên cô không đôi co với cô giáo trẻ kia, chỉ tiện tay lấy một tờ giấy và một cây bút rồi đi ra ngoài.
36 Trời đất ơi! Có mối quan hệ đặc biệt gì hả? Tôi chỉ là một nhân viên quèn, bị tổng giám đốc công ty bắt ép đến đây chứ gì nữa!
Anh phóng viên này, tôi đã ăn cơm hay uống nước của nhà anh hả? Còn hỏi “có mối quan hệ đặc biệt gì” nữa chứ! Vậy chẳng phải có ý nói mình đã dùng thủ đoạn gì đó bất chính hay sao?
An Điềm thầm mắng người phóng viên này hàng ngàn lần, nhưng trên mặt vẫn nở một nụ cười mỉm “tôi là thục nữ”.
37 “Khóe miệng đáng yêu của cô bị dính kem kìa. ” Lâm Kính Trạch không đợi An Điềm phản ứng lại, đã vừa nói vừa đưa tay ra chùi vết kem trên khóe miệng cô.
38 “Chuyện là thế này. ” An Điềm sợ sẽ gây ra những hiểu lầm không cần thiết, nên đã nhanh chóng giải thích. “Tô tổng, anh Lâm rất có hứng thú với đôi bông tai san hô của anh.
39 Cố Thiên Tuấn lập tức dừng lại và nối máy với Chu Mộng Chỉ.
“Thiên Tuấn, anh đang ở đâu?” Giọng của Chu Mộng Chỉ hơi khàn, nên Cố Thiên Tuấn nghĩ rằng cô vừa ngủ dậy.
40 “Hóa ra chăn màn ở nhà mình cứ ba ngày sẽ thay một lần à?” Cố Thiên Tuấn mỉm cười: “Vậy mà anh có bao giờ chú ý đến đâu! Nhưng sao cũng được, chăn màn nào, chỉ cần em thích là được!”
Cố Thiên Tuấn nói xong liền quay người đi lấy khăn và máy sấy tóc cho Chu Mộng Chỉ.