1 "Ê, thấy con nhỏ đó không mày? Nghe nói là con gái hiệu trưởng đấy!"
"Nghe nói nó học dốt lắm, nhờ bố là hiệu trưởng nên mới được vào học trường này!"
"Con nhỏ đó xấc xược lắm, mới vào học mà chẳng coi ai ra gì hết!"
Đám học sinh túm năm tụm ba, xì xào bàn tán về Hoa Kỳ Tâm.
2 "Em vừa nói gì? Nhắc lại xem nào!"
Anh nghiêm mặt nhìn cô.
"Em nói thầy lên phòng hiệu trưởng mà gặp bố em!"
"Em là con gái hiệu trưởng Hoa? Con gái thầy hiệu trưởng mà hỗn láo thế này à?"
Anh gần như là quát lên khiến cả lớp sợ run.
3 "Mệnh đề là câu khẳng định có thể xác định được tính đúng hay sai của nó. Một mệnh đề không thể vừa đúng, vừa sai. . . "
"Khò. . . "
"Hoa Kỳ Tâm! Em dậy ngay cho tôi!"
Anh cầm cây bút gõ mạnh vào trán cô.
4 Hôm nay có bài kiểm tra đại số.
Là về cái chương mệnh đề gì đó.
Hoa Kỳ Tâm ghét nhất là môn toán, nhưng hôm nay cô lại phá lệ chăm chỉ đột xuất, cả giờ ra chơi đều chúi mũi vào học toán.
5 Cô méo mặt, thầy mau biến đi chỗ khác đi! Đằng này lại ngồi ỳ ra đây, vừa nhìn cô chăm chăm làm cô không hó hé được gì, vừa dùng mỹ nam kế dụ cô phân tâm không làm được bài nữa chứ.
6 Kỳ Tâm vừa chuyển đến đã nhanh chóng chiếm được cảm tình của hầu hết mọi người.
Nhất là hội học sinh cá biệt, lại càng yêu quý cô. Có trò gì đều lôi cô đi quậy cùng, làm gì có ai dám bắt bẻ con thầy hiệu trưởng chứ, đúng không?
Không, sai rồi, vẫn còn có một người, chính là thầy Vũ Dĩ Phàm, soái ca trong lòng mọi nữ sinh.
7 Anh im lặng, đôi mắt âm trầm nhìn về phía Kỳ Tâm và Sâm Phong đang cười nói vui vẻ với nhau.
Vui quá nhỉ!
Tí tuổi đầu đã bày đặt yêu với chả đương! Hỏng hết cả một thế hệ! Anh sẽ chống mắt lên xem hai đứa nó được bao lâu!
Trong buổi họp hội đồng.
8 "Kịch bản như sau: Hai em sẽ đóng vai hai học sinh yêu sớm, bỏ bê học hành, thường xuyên ăn chơi đua đòi. . . "
Vũ Dĩ Phàm đọc một lèo, vô cùng hài lòng với kịch bản mà mình tự nghĩ ra.
9 Ngày hôm nay là một ngày đáng nhớ của Vũ Dĩ Phàm.
Buổi sáng.
Anh ngao ngán nhìn đám nam sinh đứng xếp hàng dài trước mặt mình.
"Thầy ơi, làm ơn cho em đổi chỗ ngồi gần Kỳ Tâm đi.
10 "Ồ, bị viêm loét dạ dày sao?"
Kỳ Tâm mừng thầm trong bụng, đúng là đáng đời mà, ai bảo suốt ngày ăn hiếp cô.
"Bố à, cho con đi với! Đi mà bố!"
"Ồ? Hôm nay tự nhiên biết quan tâm thầy giáo thế?"
"Thầy giáo của con mà, bố cho con đi theo đi, con nhất định sẽ chăm sóc thầy ấy "thật chu đáo"!
"Được rồi, đừng có quậy tung bệnh viện người ta lên đấy!"
"Vâng vâng.
11 "Ù khụ khụ khụ. . . ặc ặc ặc. . . "
"Dĩ Phàm! Anh làm sao vậy?"
Ly Hà Thủy hoảng sợ nhìn anh ho như sắp chết tới nơi.
"Đang yên đang lành, tự nhiên ăn cháo vào thì lại ho?"
Cô nghi ngờ định giật lấy tô cháo từ tay anh.
12 Đúng như Kỳ Tâm dự đoán, chỉ năm phút sau, chuông điện thoại của Ly Hà Thủy vang lên. Cô ta nghe máy xong, sắc mặt tái mét, mắt trừng trừng nhìn Kỳ Tâm.
13 "Thì ra nhóc là em trai thầy Vũ sao? Đúng là giống thật đó. . . "
Kỳ Tâm thích thú nựng nựng hai má phúng phính của Vũ Dĩ Việt.
"Không giống, em đẹp trai hơn anh hai nhiều!"
Vũ Dĩ Việt nhăn mặt phản bác.
14 "Tại sao chứ? Chị vừa xinh vừa đáng yêu, cái gì chị cũng giỏi hết!"
Kỳ Tâm nhanh nhảu biện hộ.
"Kỳ Tâm, em đã làm bài tập chưa?"
Vũ Dĩ Phàm từ trong nhà bếp đi ra, cất giọng lạnh lùng hỏi.
15 "Lẩm bẩm cái gì đó?"
Anh nhìn cô như muốn xử tử cô luôn vậy.
"À. . . haha. . . đâu có gì đâu. . . "
Im lặng mấy giây.
"Ủa, thầy Vũ, thầy không định đi sao?"
Kỳ Tâm chột dạ hỏi dò, lỡ anh đổi ý thì tính sao giờ?
"Tôi đang gọi taxi, tôi sẽ đi cùng em.
16 Bệnh viện tâm thần sao?
Anh muốn đưa cô đến bệnh viện tâm thần sao?
Cô cố nặn ra một nụ cười:
"Thầy Vũ, thầy vui tính quá đi! Sao lại muốn đưa em đến bệnh viện tâm thần?"
Anh làm bộ thở dài:
"Dấu hiệu thứ nhất, hay cười một mình.
17 Ông chủ quán sợ hãi vội mang hai thùng bia ra.
Kỳ Tâm thấy vậy, mắt sáng lên, bắt đầu mở bia ra uống, uống một hơi hết một chai, vừa uống còn vừa rên rỉ hát.
18 "Ông cứ để cô ta nằm đó đi, lát nữa sẽ có người tên là Sâm Phong đến chuộc!"
Anh vừa dứt lời. . .
"Ủa, thầy Vũ, muộn thế này rồi sao thầy còn ở đây?"
Sâm Phong xách một túi đồ đi qua, ngạc nhiên hỏi.
19 Anh thẫn thờ nhìn chằm chằm vào dòng chữ "Bố bụng xệ đang gọi" kia.
Hoa Kỳ Tâm, kiếp trước tôi nợ gì em đúng không?
Nghe hay không nghe?
Nghe cũng chết, không nghe cũng chết!
Anh đang do dự thì Kỳ Tâm đã chộp lấy điện thoại.
20 Ngày chủ nhật. Ba giờ sáng.
"Trời đất! Kỳ Tâm, sao con dậy sớm quá vậy?"
Bố mẹ Kỳ Tâm nghe thấy tiếng động lạ trong phòng cô, vội chạy vào xem có chuyện gì.