1 Kinh thành, một mảnh vui sướng. Các dân chúng đều bàn tán xôn xao. Một đội ngũ đón dâu đi qua. “Nghe nói nữ nhi Diệp gia hôm nay cùng thái tử thành thân.
2 Diệp Lạc nằm ở trên giường, trên đầu thì phủ chăn bông đỏ thẫm, hồi tưởng đến ngày đó trong cung cùng đương kim hoàng thượng bí mật nói chuyện “Diệp Lạc, ta biết ngươi cũng không thương Dạ nhi, như vậy cũng là ủy khuất cho ngươi, nhưng thông minh như ngươi, như thế nào lại không rõ nỗi khổ tâm của trẫm? trẫm đã sắp lớn tuổi, phe phái hoàng hậu cùng thừa tướng đã muốn động thủ, trẫm là lo lắng trẫm sau trăm tuổi bọn họ sẽ đối với Dạ nhi xuống tay.
3 Diệp Lạc ngồi trước bàn trang điểm để Thanh nhi rửa mặt chải đầu cho nàng. Nàng im lặng nhìn trong gương xem khuôn mặt thậm chí có thể nói được là cực xấu, Thanh nhi nhanh nhẹn giúp nàng chải mái tóc đen dài đến eo.
4 Đến trước cung điện, chờ đợi bên ngoài thái giám đi vào thông báo. Một lát sau, thái giám đi ra truyền chỉ tuyên Diệp Lạc tiến điện. Diệp Lạc vào đại điện, chỉ thấy hoàng thượng cùng hoàng hậu ngồi ở vị trí cao cao tại thượng.
5 “Nhi thần hướng phụ vương mẫu hậu thỉnh an. ” Tử Dạ không đợi hoàng thượng nói, nhẹ nhàng liền đứng thẳng đứng dậy. “Dân nữ Diệp Linh, khấu kiến hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương.
6 Diệp Lạc lạnh lùng nhìn nàng, ngữ khí bình tĩnh không thay đổi: “Ngươi không cần phải cầu ta, ngươi cùng thái tử là chuyện của các ngươi, ta không muốn quản, cũng không có năng lực để quản” Dường như Diệp Linh không có nghe được lời của nàng, vẫn đang tiếp tục dập đầu: “Tỷ tỷ, van cầu ngươi, van cầu ngươi” Quả nhiên, Tử Dạ nhìn Diệp Linh đang quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu, trong mắt hiện lên một tia không muốn, nhãn thần nhìn Diệp Lạc có một chút hận ý.
7 Trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh, qua một lúc lâu, hoàng thượng rốt cục chậm rãi nói: “Nếu Lạc nhi khăng khăng như thế, trẫm cũng không còn gì để nói, chính là, Dạ nhi, nửa năm này trong cung sẽ không còn có tiệc cưới, nếu ngươi thật sự muốn thú nhị nữ nhi Diệp gia, vậy làm lễ chọn tú nữ đi.
8 Diệp Lạc nao nao, tiện đà ngừng lại, nàng chậm rãi xoay người, đối với Tử Dạ mỉm cười, thản nhiên nói: “Thái tử điện hạ có gì phân phó?” Nàng cùng Tử Dạ đã là phu thê, vốn có thể gọi thẳng tên của Tử Dạ, nhưng nàng lại cực kỳ lãnh đạm xưng hô hắn là thái tử điện hạ, đơn giản là ở sâu trong nội tâm của nàng cũng không công nhận nàng cùng hắn là quan hệ phu thê.
9 Thanh nhi có điểm bất an nhìn Diệp Lạc một cái, đã thấy Diệp Lạc bất động thanh sắc đi lên phía trước, đành phải bước nhanh đuổi kịp. Mà thái độ của Diệp Lạc hoàn toàn chọc giận Tử Dạ, tức giận quát: “Đứng lại! Bản thái tử có nói ngươi có thể đi chưa? Ngươi thân là Thái Tử Phi, sao chẳng biết quy củ?” Diệp Lạc biểu tình trên mặt hiện lên một tia tức giận, nàng dừng bước lại, thật sâu hít một hơi, quay đầu lạnh lùng nhìn Tử Dạ, cố nén tức giận trong lòng, ngữ khí bình tĩnh hỏi: “Xin hỏi thái tử điện hạ còn có cái gì phân phó?” Diệp Linh nhìn thoáng qua Tử Dạ đang nổi giận, trong mắt hiện lên một chút tính toán, sau đó giống như có điểm bất an lôi kéo tay của Tử Dạ, ôn nhu nói: “Tử Dạ” Tử Dạ cầm tay Diệp Linh vỗ nhè nhẹ, ôn nhu đối Diệp Linh nói: ” Linh Nhi, nàng yên tâm, hôm nay bản thái tử liền cho nàng hết giận!” Nói xong, Tử Dạ buông Diệp Linh ra, bước đi đến trước mặt Diệp Lạc, lạnh lùng thốt: “Ngươi đã chẳng biết quy củ như thế, vậy hôm nay bản thái tử sẽ dạy cho ngươi biết cái gì là quy củ!” Nói xong, cũng không đợi Diệp Lạc có phản ứng, liền đánh một cái cái tát nặng nề vào mặt Diệp Lạc.
10 Từ đầu, Thanh nhi luôn đứng ở bên cạnh Diệp Lạc, nàng thấy Diệp Lạc chỉ là nhẹ nhàng mà cản tay Diệp Linh một chút, như thế nào có thể đẩy ngã Diệp Linh? Lúc này nghe được ý tứ trong lời nói của Diệp Linh rõ ràng là vu hãm Diệp Lạc, cũng nhịn không được nữa lửa giận trong lòng, nàng tức giận trừng mắt nhìn Diệp Linh, cả giận nói: “Nhị tiểu thư, ngươi là có ý tứ gì? Tiểu thư nhà ta rõ ràng là không có đẩy ngã ngươi, là ngươi chính mình tự ngã trên mặt đất, chẳng lẽ, ngươi muốn vu hãm tiểu thư nhà ta sao?” Diệp Lạc trong lòng khẩn trương, nàng thật không ngờ Thanh nhi hội giận tố cáo Diệp Linh, muốn ngăn cản Thanh nhi cũng không còn kịp, nàng cùng Thanh nhi bất đồng, Tử Dạ tuy rằng hận nàng, nhưng có hoàng thượng làm chỗ dựa cho nàng, kỳ thật hắn cũng không dám thật sự đối với nàng bất hảo, mà Thanh nhi cùng nàng không giống nhau, thân phận của nàng chính là nô tỳ, đắc tội Diệp Linh, cuộc sống sau này liền khổ sở.
11 Thanh nhi tính tình vốn ngay thẳng. Khi nàng chưa đầy một tuổi đã được mẫu thân Diệp Lạc nhặt về Thủy Vân cung nên từ nhỏ đã ở bên cạnh Diệp Lạc cùng nàng lớn lên, mà Diệp Lạc đối đãi với nàng giống như tỷ muội thân sinh, chưa từng xem nàng như hạ nhân, cho nên trong khái niệm của nàng, căn bản cũng không có cái gì gọi là quy củ, nay gặp Diệp Lạc vì nàng mà chịu ủy khuất như thế, trong lòng thật sự rất tức giận.
12 Diệp Linh tựa vào trong lòng Tử Dạ, nhìn chủ tớ Diệp Lạc đang quỳ trên mặt đất, trên mặt hiện lên vẻ cười đắc ý, mà động tác của nàng cùng với biểu tình trên mặt lại hoàn toàn tương phản, nàng nhẹ nhàng mà lôi kéo ống tay áo của Tử Dạ, ngữ khí như là bất an khuyên nhủ: “Tử Dạ, như vậy hình như không tốt lắm đâu? Nếu truyền tới tai hoàng thượng, hoàng thượng nhất định trách Linh nhi không hiểu quy củ.
13 Dạ Vân điện, hậu viện. Đứng trong căn phòng rách nát đến không chịu nổi đã như muốn vứt đi, Diệp Lạc cùng Thanh nhi cả người ướt đẫm, nhìn một mảnh hỗn độn kia trên mặt đất.
14 Thanh nhi nhìn bóng lưng vị thái giám kia, tức giận nói ” Tiểu thư, thái tử điện hạ quả thực khinh người quá đáng! Hiện tại ngay cả nô tài này cũng có thể kiêu ngạo như thế! Thật sự là tức chết ta!” Lãnh cung? Diệp Lạc cúi đầu xuống, khóe miệng lộ ra một tia trào phúng, xem ra, Tử Dạ quả là không cho phép nàng sống tốt.
15 Sáng sớm, ánh nắng ấm áp lan tỏa khắp nơi trên bầu trời làm cho sân vườn như phủ thêm một tầng kim y. Những chú chim nhỏ thức dậy sớm, không biết đang trốn ở trên cành cây nào mà ríu ra ríu rít kêu, thỉnh thoảng lại có những giọt sương óng ánh của buổi sớm mai theo lá cây mà rơi xuống hòa tan với mặt đất.
16 Vào trong phòng, Thanh nhi ở phía sau theo tiến vào, biểu hiện vừa rồi của Diệp Lạc, làm Thanh nhi vô cùng vui sướng, vẻ mặt nàng tràn đầy tiếu ý nói “Tiểu thư, ngươi vừa rồi thật là lợi hại! Hừ! Xem những nô tài này sau này có còn dám hay không xem thường chúng ta!” Diệp Lạc mỉm cười, đối Thanh nhi nói ” Thanh nhi, ngươi không sợ vị thái giám kia hướng phía thái tử cáo trạng sao?” Thanh nhi cong lên miệng, có chút bất mãn nói:”Tiểu thư, Thanh nhi theo ngươi nhiều năm như vậy, chẳng lẽ Thanh nhi ở trong mắt tiểu thư là một người sợ phiền phức sao? Nếu không phải bởi vì tiểu thư ở trong này, cái địa phương tồi tàn này, Thanh nhi đã sớm không muốn ở lại!” Diệp Lạc thở dài một hơi, nhẹ nhàng mà vuốt ve mái tóc Thanh nhi, nhẹ giọng nói:”Thanh nhi, ngươi trước đi nấu nước đi, cho ta rửa mặt chải đầu, một hồi nếu như là hắn đến đây, ngươi không cần nói.
17 Diệp Lạc vội vàng rửa mặt chải đầu, sau đó cùng Thanh nhi, vội vàng hướng Dạ Vân điện đi đến. Rất nhanh, Diệp Lạc đã đến trước cửa của Dạ Vân điện, chỉ thấy trước điện đã đứng không ít thị vệ, mà Đại cung nữ kia đang đứng cửa đại điện, nhìn thấy Diệp Lạc đã đến, mỉm cười, sau đó nhẹ giọng nói:”Thái Tử Phi, mời theo nô tỳ.
18 Hoàng thượng thấy nhi tử của mình không chịu thua kém như vậy, thật sự là trong lòng phẫn nộ, cũng không phải hắn muốn ép Tử Dạ và Diệp Lạc ở cùng một chỗ, thật sự là bởi vì hắn có nhiều bất đắc dĩ.
19 Kế tiếp, nếu đã đăng cơ, tự nhiên là phải lập hậu, lúc ấy tình cảm của hắn cùng với Ly Nhi vô cùng tốt, sớm đã có phu thê chi thực, mà ở trong cung của hắn, cũng chỉ có một nữ nhân là Ly Nhi.
20 Hoàng thượng nghĩ đến đây, trong lòng tuy rằng phẫn nộ, nhưng cũng không thể nề hà chuyện Tử Dạ, chuyện cho tới bây giờ, hắn chỉ có thể dùng được thân phận hoàng đế, làm cho Diệp Lạc ở trong điện Dạ Vân có thể tốt một chút.