21 Hoàng thượng nói xong, hiển nhiên tức giận chưa tiêu, hắn quay đầu hướng ngoài điện, tức giận kêu lên”Người đâu! Thay trẫm đem nghiệt tử này mang xuống!” Diệp Lạc hiển nhiên cũng không có dự đoán được, hoàng thượng nghe được nàng bị giam lãnh cung sẽ phẫn nộ như thế, thậm chí còn tự tay đánh Tử Dạ một cái cái tát, mắt thấy thị vệ đã tiến vào, mà Tử Dạ lại vẫn đang cúi người, trong nội tâm nàng mỉm cười nói nhẹ, bước nhanh đi đến trước mặt hoàng thượng chậm rãi quỳ xuống, nói ” phụ vương bớt giận! Việc này đều do con, là con không hiểu quy củ, va chạm thái tử điện hạ, cho nên, thái tử điện hạ dưới sự giận dữ, mới đem con giam lãnh cung, việc này không thể trách thái tử điện hạ, nếu phụ vương muốn trách, thì trách con thôi! Con cam nguyện bị phạt!” Từ khi Mị phi qua đời, bên người hoàng thượng, cũng chỉ còn lại có Tử Dạ thôi, bởi vì hoàng hậu Long Ngữ Lan chuyên quyền hậu cung, cho nên phi tần khác cũng không có cơ hội mang thai, mà hắn ở ngoài mặt mặc dù đối với Tử Ảnh vô cùng tốt, nhưng là, chân chính con ruột của hắn cũng chỉ có mình Tử Dạ, chả nhẽ lại quyết tâm đi phạt hắn? Chính là hành động suy nghĩ của Tử Dạ, thật sự là làm hắn thất vọng, như thế nhân cách sao ổn được, tương lai làm sao có thể đủ làm vua tốt của một nước? Những năm gần đây, hắn vẫn một người đứng vững áp lực đến từ hoàng hậu cùng Tư Mã gia, hắn già đi, hắn đem tất cả hi vọng đều ký thác trên người Tử Dạ, mà Tử Dạ lại nông cạn dễ giận như thế, thật sự là không chịu hiểu đại cục, hắn thương tâm đến mức phẫn nộ, lần đầu tiên, xuống tay đánh Tử Dạ.
22 Nhìn thân ảnh Tử Dạ biến mất trong điện, hoàng thượng dáng người lảo đảo hạ xuống, cả giận nói” Nghiệt tử này! Thật sự là tức chết trẫm rồi!” Diệp Lạc gặp hoàng thượng bộ pháp không xong, liền nhẹ nhàng đỡ lấy hắn, khuyên nhủ”Phụ vương xin bớt giận, thái tử điện hạ chỉ là trẻ người non dạ mà thôi, qua ít ngày, trong lòng hắn suy nghĩ cẩn thận rồi, sẽ tốt!” Hoàng thượng nhìn Diệp Lạc dung nhan lạnh nhạt, thở dài một hơi, nói “Thái tử phi, làm khó ngươi! Dạ nhi làm sao lại hồ đồ như vậy? Có như ngươi vậy chính phi tốt không cần, cố tình đi thích nhị nữ nhi Diệp gia, Diệp Linh kia, có điểm nào hơn ngươi?” Diệp Lạc mỉm cười, cúi đầu, Diệp Linh tuy rằng đầy bụng tâm kế, nhưng cũng là muội muội cùng cha khác mẹ của nàng, đối với Diệp Linh, nàng mặc dù không thích, nhưng là, cũng không muốn bình luận muội muội nhà mình, chính là, Diệp Linh có hay không coi nàng là tỷ tỷ, cái này không được biết rồi, bất quá, đối với biểu hiện Diệp Linh mà nói, chỉ sợ, trước mắt hận nhất, phải là nàng – tỷ tỷ cùng cha khác mẹ này.
23 Biểu tình trên mặt Diệp Lạc, toàn bộ lọt vào trong mắt hoàng thượng, hắn cũng không biết suy nghĩ trong lòng Diệp Lạc, nghĩ đến Diệp Lạc, nguyên nhân là vì Tử Dạ nhân tiện nói ” Diệp nhi, trẫm biết, ngươi là lo lắng Dạ nhi không cam lòng cùng ngươi lại mặt, chuyện đó, ngươi không cần phải lo lắng, trẫm đều có biện pháp.
24 Sáng sớm, trong không khí còn mơ hồ có chút sương đọng, lá cây còn ngẫu nhiên đọng lại chút giọt sương, ở lãnh cung hẻo lánh tan hoang, cũng đã một mảnh náo nhiệt.
25 Diệp Lạc dập đầu tiếp nhận thánh chỉ trong tay thái giám, sau đó thong dong đứng lên. Vị thái giám kia phân phó cung nhân đem ban cho vật phẩm đưa vào lý điện, thản nhiên liếc mắt Diệp Lạc một cái, sau đó đối Tử Dạ nói ” Thái tử điện hạ, nô tài trước hết đi trở về phục chỉ!” Tử Dạ sắc mặt âm trầm khẽ gật đầu, được Tử Dạ cho phép, vị thái giám kia liền dẫn cung nhân nối đuôi nhau rời đi.
26 Đường đường là thái tử một nước, đưa Thái Tử Phi lại mặt, trong cung xem như đại sự, ngay cả hoàng thượng cũng mới đưa ban thưởng tới, trong cung các nhóm phi tần đều đưa tới hậu lễ, ngay cả hoàng hậu, cũng đưa tới nhất kiện cực kỳ trân quý áo choàng chồn bạc cho Diệp Lạc.
27 Đến Dạ Vân điện, hoàng cung hướng phía sau, cho nên cách cửa cung còn 1 đoạn, Diệp Lạc đầu tiên là ngồi ở trong nhuyễn kiệu, đến cửa cung, sau đó mới thay ngựa xe.
28 Diệp Lạc giống như sớm biết Diệp Linh sẽ nói ra điều này, liền mỉm cười, thản nhiên với Diệp Linh nói: ” Muội muội thân mình nếu không khoẻ, nên ở lại trong cung tĩnh dưỡng, việc gì phải hao tâm tốn sức, hay là kêu phu xe hồi phủ đi? Nếu muội muội có cái gì sơ xuất, không chỉ thái tử điện hạ luyến tiếc, cho dù là trở lại trong phủ, phụ thân cùng đại nương cũng sẽ quở trách ta đây thân làm tỷ tỷ không có chiếu cố tốt muội muội.
29 Diệp phủ, nằm ở góc tây bắc kinh thành, chiếm diện tích ước chừng hơn mười mẫu, trong phủ đình viện lầu các, kiệu nhỏ nước chảy, đầy đủ mọi thứ, là một trong số ít những gia viên giàu có trong kinh thành, cũng là 1 trong số những thương nhân có tiếng của Tây Lương quốc.
30 Này, nàng hẳn là đã sớm biết, từ sau khi mẫu thân qua đời, nàng quay về Diệp phủ, đã không tìm được nửa điểm thân tình, có thì chính là trào phúng cùng nhục nhã.
31 Diệp Lạc cảm giác mình rốt cuộc nghe không nổi nữa, nàng đứng lên, chặn lời Diệp lão gia mà nói ” Phụ thân muốn nói cái gì cứ việc nói thẳng thôi! Nữ nhi hiểu được ý tứ của phụ thân.
32 Đêm khuya, trong điện Dạ Vân hoàn toàn yên tĩnh, trừ bỏ thủ vệ tuần tra ban đêm đi qua, cơ hồ toàn bộ cung nhân đã đi ngủ. Nửa vầng trăng trên cao, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, trong vườn hoa, ẩn ẩn truyền đến một ít côn trùng kêu vang, lúc đứt lúc nối.
33 Hoàng cung, trong ngự hoa viên cách Dạ Vân điện không xa, tuy rằng đã là đầu mùa đông, không có cảnh trăm hoa đua nở, nhưng cũng có thi vị khác, gió nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa, làm lòng người khoáng đạt vui vẻ.
34 Diệp Lạc đối mặt Tử Ảnh lớn mật kia mà ánh mắt không hề băn khoăn, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, nói ” Ứng Vương gia, ngươi hẳn là nên gọi bổn cung một tiếng Hoàng tẩu!” Tử Ảnh lại mỉm cười, đi lên vài bước, lấy tay nhẹ nhàng gỡ mái tóc Diệp Lạc bị gió thổi loạn, đưa lên mũi ngửi, lộ vẻ biểu tình say mê, sau đó bỗng nhiên cúi đầu bên tai Diệp Lạc, hạ thấp giọng nói ” Hoàng huynh trong mắt chỉ có mỹ nhân muội muội kia, bổn vương cần gì phải tuân theo những quy củ này? Nếu ngươi không ngại, bổn vương sẽ gọi ngươi một tiếng Lạc nhi!” Diệp Lạc bị Tử Ảnh hành động bất thình lình, hoảng sợ, nàng lui về phía sau vài bước, cố nén tức giận trong lòng, tức giận nói “Ứng Vương gia! Thỉnh ngươi tự trọng! Chẳng lẽ đường đường Ứng Vương còn không biết nam nữ khác biệt sao?” Đối mặt chất vấn Diệp Lạc, khuôn mặt Tử Ảnh vẫn tươi cười vô hại, hắn ôn nhu nhìn Diệp Lạc, ngữ khí lại cực kỳ cuồng vọng nói “Ở trong mắt bổn vương, ngươi chính là U Lan đẹp nhất trong núi Vô Cốc kia, mà ở trong mắt hoàng huynh, ngươi cũng không bằng cành hoa dại trong góc tường, bổn vương tuy rằng không phải thái tử, nhưng là, bổn vương tự biết sẽ không kém so với hoàng huynh, ngươi muốn thứ gì, hoàng huynh không cho ngươi được, bổn vương có thể cho ngươi! Ngươi tội gì cự tuyệt bổn vương?” Diệp Lạc giận quá thành cười, nàng tức giận nói “Ứng Vương gia hảo toan tính, Bổn cung tâm lĩnh! Cáo từ!” Không nói thêm nửa câu, Diệp Lạc liền quay đầu lại về phía ngoài đình đi đến.
35 Tử Dạ nhìn Tử Ảnh kia ôm Diệp Lạc ở trên tay, sắc mặt càng thêm âm lệ, con ngươi đen như tóe lửa, ánh mắt lạnh như băng nhìn Tử Ảnh, âm thanh bỗng nhiên lạnh lùng nói “Nhị hoàng đệ, cho dù bản thái tử không thích nàng, nàng hiện tại cũng là người của bản thái tử, huống chi, nàng là Thái Tử Phi phụ vương ban cho bản thái tử! trong điện Dạ Vân bản thái tử mỹ nhân còn nhiều, rất nhiều, nếu là nhị hoàng đệ thích, cứ việc lấy về, để ý làm gì xấu nữ nhân này?” Tử Ảnh mỉm cười, đang muốn nói, bỗng nhiên, Diệp Lạc đang bị hắn ôm vào trong ngực, dương tay nặng nề mà đánh hắn một cái cái tát.
36 Tử Dạ cũng không buông Diệp Lạc ra, hắn một tay nắm chặt bả vai yếu ớt của Diệp Lạc, một tay kia lại dùng sức nâng cằm mềm mại của Diệp Lạc, ép Diệp Lạc nhìn hắn, trên mặt che kín hàn ý lạnh lùng, quát “Tiện nhân! Ngươi nghĩ rời khỏi bản thái tử nhanh như vậy sao?” Diệp Lạc trong lòng giận dữ, trên cằm truyền đến đau đớn, cùng cảm giác khuất nhục, làm đôi mắt nàng như phủ một tầng sương mỏng, nàng quay mặt không nhìn Tử Dạ, cũng không trả lời hắn, giờ này khắc này, nàng chỉ cảm thấy, vô luận nàng nói cái gì, nam nhân bạo ngược này đều sẽ không tin tưởng nàng! Tử Dạ thấy Diệp Lạc không thèm nhìn mình.
37 Nhìn thân ảnh Diệp Lạc biến mất trong vườn hoa, Tử Dạ trong lòng nổi lửa giận vô cớ không chỗ tiêu tiết, hắn hung hăng đánh một chưởng về phía gốc cây bên cạnh cây mai, cây mai bị hắn một chưởng chém đứt ngang thân, hắn mới bình tĩnh lại.
38 Thanh nhi vội vàng theo sát Diệp Lạc chạy về cung, hành động vừa rồi của Tử Dạ làm nàng vừa rất tức giận, vừa ngượng ngùng vô cùng, nàng dù sao vẫn là một cô gái ngây thơ chưa lấy chồng, ở trong vườn hoa, nhìn Diệp Lạc bị Tử Dạ khinh bạc, lại khổ sở nửa câu cũng không dám nói, đành phải trơ mắt nhìn tiểu thư nhà nàng bị Tử Dạ khinh bạc.
39 Vào phòng ngủ, trên bàn đốt trầm hương, mùi thơm bay nhàn nhạt trong không khí. Diệp Lạc lặng yên ngồi trên ghế, hai tròng mắt vô thần nhìn về đám hương khói tỏa ra, phía sau theo ngoài cửa sổ chiếu vào ánh trăng, làm cả người nàng thoạt nhìn mờ ảo như sương khói.
40 Phượng Hoàng cung. Đại điện đốt ánh nến, trong điện bừng sáng, cung nữ thái giám trong cung lẳng lặng yên vị ở các nơi, chờ chủ tử sai phái. Ở nơi tối kia, lại là nơi cực kỳ xa hoa trong tẩm cung, trên tường cao khảm mấy viên dạ minh châu phát ra hào quang nhu hòa, thanh đạm, chiếu vào màn thượng hồng nhạt thật dài, đầy vẻ ám muội.