1 Chương 1 Bắc Lăng uyển trong hoàng cung Lang Gia quốc. “Tĩnh công chúa, Tĩnh công chúa! Ngài muốn đi đâu?”Trong hoàng cung Lang Gia, một đoàn cung nữ đang đi theo một tiểu hài tử , theo đuôi đuổi theo xuyên qua các hành lang gấp khúc.
2 Chương 2 Hôm sau, trên Thái Cực điện. “Phong Na Duyên Thích làm Tả thừa tướng, ban thưởng một ngàn mẫu ruộng!”Thái giám cung kính đọc chiếu thư do Lang Gia Tĩnh viết, Toàn Hải Đường rơi vào trầm mặc.
3 Chương 3 Mùa đông năm Minh Đức thứ ba, tuyết bay ngập trời. Lang Gia Tĩnh mang cung trang màu hồng,khoác chiếc áo ấm màu lông thỏ, trong lòng ôm một con thỏ tên Tiểu Tuyết Điêu, nằm úp sấp ở cửa sổ xem tuyết.
4 Chương 4 Ngày năm tháng mười hai, là ngày lễ băng đăng của Lang Gia quốc, lúcnày toàn bộ Lang Gia quốc đều là những tảng tuyết quý, mở mắt ra nhìn,toàn là một cảnh bao la rộng lớn.
5 Chương 5 Sơn xa xôi, lộ xa xôi, sơn thiên thủy sắc cộng nhất tiêu*. hình như là : Đường núi xa xôi, trời nước trong xanh hoà làm một ( 10% hỉu, còn lại là chém >_Bất quá, ba người đang đi trên đường kia chẳng có tâm tình để mà thưởng thức cảnh đẹp.
6 Chương 6 Lúc Lang Gia Tĩnh tỉnh lại đã là buổi sáng. Thời gian của nàng đã trở thành cố định, sợ rằng còn chính xác hơn cả thời gian mặt trời mọc, mặt trời lặn.
7 Chương 7 Toàn bộ dân chúng ở Bắc Lăng thành tràn xuống đường lớn, hẻm nhỏ cùngnhau chào đón đội quân chiến thắng trở về của Toàn Hải Đường. Lang Gia Tĩnh bị ảnh hưởng bởi sự sung sướng của đoàn dân chúng, hạ lệnh mở tiệc đãi vạn người, không khí náo nhiệt ước chừng kéo dài ba ngày ba đêm mới chấm dứt.
8 Chương 8 Đến mùa hoa quế tràn ngập khắp nơi, LangGia Tĩnh nhè nhẹ vỗ về Tiểu Tuyết Điêu trong lòng, đối với việc lâmtriều hôm nay lòng nàng có chút không yên.
9 Chương 9 Lang Gia Tĩnh thề, nàng tuyệt đối khôngnghĩ tới mưu kế của nàng lại hiệu quả tới như vậy đâu! Trời, nàng khôngngờ chỉ như vậy đã khiến Toàn Hải Đường mau chóng tìm tới cửa.
10 Chương 10 Tang lễ củaTrấn Quốc Vương phi diễn ra vô cùng long trọng, nhưng cũng không thể xoa dịu được nỗi bi thương trong lòng Toàn Hải Đường. Bảy bảy bốn mươi chín ngày trôi qua, Toàn Hải Đường luôn luôn thẫn thờ ngồi trên chiếc giường mà Huệ Thu Thuỷtrước khi mất thường nằm, trầm mặc không nói, không nở nụ cười.