1 Anh cảm thấy sợ hãi Nhiệt độ cơ thể của cô gái trong lồng ngực đang từ từ trôi đi, đầu ngón tay lạnh buốt, anh muốn ôm lấy cô thật chặt, để cho nhiệt độ cơ thể của chính mình truyền sang cô, nhưng anh lại sợ động tác quá lớn, sẽ làm tổn thương thân thể cô, như vậy cô càng đau đớn hơn.
2 Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trong phòng học, làm cho Hàn Bích La cảm thấy buồn ngủ. Cô nằm trên bàn sách, hiếm khi không có đám bạn nữ nhiều chuyện kia ở đây, cô thể lấy cơ hội này chợp mắt một lúc.
3 Long Tĩnh nhìn Hàn Bích La đóng chặt đôi mắt xinh đẹp của mình, đáy mắt nhất thời thoáng qua một tia tâm tình phức tạp. Anh cũng không phải cố ý nói thế để làm cô tổn thương, chẳng qua khi cô hoàn toàn coi thường anh, không để ý gì đến anh thì luôn có một cảm giác khó chịu không nói nên lời cứ bền chặt mà chiếm đóng trong trái tim anh, bắt buộc anh phải mạnh mẽ hôn cô, nói ra những lời khiến cô phải đau khổ.
4 Tất cả, giống như trở lại tám năm trước. Thời điểm đó anh giống như bây giờ, dịu dàng khẽ vuốt gò má cô, còn cô, sẽ ngoan ngoãn nằm trong ngực anh, một lòng để anh cưng chiều yêu thương.
5 Khuya lắm rồi, tại sao anh vẫn chưa về? Nằm co rúc trên ghế sopha, Hàn Bích La thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa chính đang khép chặt, chàng trai kia đã ra ngoài từ sớm nhưng đến giờ vẫn chưa thấy về.
6 Triền miên qua đi, cô ngủ say sưa. Long Tĩnh vô cùng chăm chú nhìn khuôn mặt khi ngủ của cô, đã thật lâu không ngủ ngon như vậy, cho dù ôm cô, trìu mến với cô, thế nhưng cảm giác này thật sự quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức khiến người ta không thể không hoài nghi, rốt cuộc chuyện này có phải là dư âm lại của giấc mộng đẹp? Chỉ mong không phải, bởi vì anh đã mong đợi quá lâu, quá lâu, lâu đến nỗi anh vẫn mơ hồ cho rằng cả đời này sẽ không bao giờ có được giấc mộng quý giá như thế.
7 Trong biệt thự, có nhiều hơn một người chăm sóc cô, mà anh ngay cả bóng dáng cũng không thấy. Anh đi nơi nào? Có phải anh không muốn nhìn thấy cô, chán ghét cô cho nên không muốn gặp lại cô nữa?Trông về phía xa, con ngươi đông đầy nước hiện lên một tầng u sầu.
8 "Tiểu La. . . . . . " Long phu nhân vuốt đầu của cô, thở dài tìm lời an ủi nỗi khổ đứa con dâu thứ hai của mình, thì bất chợt cánh cửa đang khép chặt bị đạp mở, cắt đứt suy nghĩ của bà.
9 Anh ôm cô, sau khi đi vào trong phòng liền buông cô xuống, chưa kịp đứng vững, cô liền bị một đôi tay có lực kéo vào trong lòng. Cái ôm xuất hiện đột ngột làm cô hoảng sợ, một tiếng thét kinh hãi ở trong miệng suýt thốt ra, nhưng lại bị một đôi môi lạnh lẽo kịp thời che xuống, biến thành tiếng than nhẹ mơ hồ.
10 Editor: hoateng Cuối cùng ngày đó, cô có để cho Long Tĩnh leo lên giường cô không? Đáp án đương nhiên là có, hơn nữa cô còn bị anh ăn sạch, khi mặt trời lên cao cũng không cách nào xuống giường, điều này lại làm cho cô không biết làm sao, rồi lại không tức giận được.
11 Ông nội chợt qua đời, để cho Long gia trên dưới rơi vào trong một mảnh đê mê. Anh cả tự trách, anh hoàn toàn nhìn ở trong mắt nhưng không có cách nào giúp đỡ, không có kế nào khả thi, thậm chí, lễ tang ông nội đi qua, anh cả thừa kế chức môn chủ Long Môn, dưới bang lại bận rộn một chút.
12 Editor: hoateng Hàn Bích La trừng mắt nhìn, có chút hoang mang nhìn người phụ nữ nhỏ đảo quanh ở trong phòng bếp. Nhìn cô khóe môi kia thoáng cười, thật sự có một chút… Xuân tình nhộn nhạo? “A, Bích La, em đứng ở đó hồi nào?” Người bị phát hiện đầu tiên sợ hết hồn, sau đó giống như làm kẻ trộm nhìn quanh bồn phía, cuối cũng mới đến gần cô ấy, vì nhỏ tuổi, âm thanh hỏi cô nhỏ nhất.