61 Tử Dạ cảm giác được trên tay có điểm khác thường, động tác thô lỗ, không khỏi mềm nhẹ rất nhiều, hắn nhẹ nhàng vuốt ve mặt Diệp Lạc một chút, lại cảm thấy không có gì khác thường, đang muốn cúi đầu nhìn rõ ràng, lúc này đại đường bên ngoài bỗng nhiên vang đến một trận tiếng bước chân.
62 Tử Dạ một tay ôm Diệp Linh, một tay kia tiếp nhận nhân sâm cung nữ kia trình lên đưa tới trên mũi ngửi ngửi, trên mặt biểu tình không hề thay đổi, bàn tay to của hắn cầm nhân sâm đưa qua Vệ Tử Thanh, lạnh lùng thốt “Đem nhân sâm này đưa đến thái y viện sai người xem xét kĩ.
63 Nghe thấy thanh âm, sắc mặt Tử Dạ đại biến, ôm lấy Diệp Linh, cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ. Mà Diệp Linh bị Tử Dạ ôm vào trong ngực dung nhan cũng biến đổi, trong nháy mắt hiện lên một tia oán hận, sau đó đem đầu vùi vào trong lòng Tử Dạ.
64 Nghĩ đến đây, Tử Dạ không khỏi quay đầu hướng Diệp Lạc nhìn lại, đã thấy Diệp Lạc chính là bất hòa mà xa lạ nhìn hắn, khóe miệng ẩn ẩn ý cười mang theo một tia trào phúng, nhìn thấy Diệp Lạc bên môi mang ý châm chọc, Tử Dạ trong lòng càng đối với nàng tăng thêm vài phần chán ghét cùng phẫn nộ không hiểu, xấu nữ nhân này, là đang nhìn hắn chê cười sao? Cho dù phụ vương khâm ban cho nhân sâm không có độc, chuyện Linh Nhi trúng độc cùng nàng cũng thoát không được quan hệ! Nàng nghĩ đến phụ vương đến đây, nàng sẽ không làm sao ư? Hừ, hắn nhất định phải để nàng sống không bằng chết! Hoàng thượng trầm mặc một hồi, bỗng nhiên quay đầu đối cung nữ quỳ trên mặt đất lớn tiếng quát “Bát súp là người nào hầm?” Cung nữ kia bị dọa đến cả người run run, hoàng thượng lớn tiếng vừa quát, liền liên tục dập đầu không ngớt, thanh âm run rẩy nói “Bẩm hoàng thượng, là….
65 Diệp Linh khóc không thành tiếng, cả người vô lực tựa vào trên người Tử Dạ, biểu tình bi thống, trong đôi mắt to hơi có chút sưng đỏ, nước mắt giống như hạt trân châu rơi, càng không ngừng đi xuống, hơn nữa nàng đẻ non, thân thể vẫn chưa khôi phục, có vẻ mảnh mai vô cùng, càng khiến cho người thấy thương cảm.
66 Trong mắt Diệp Lạc hiện lên một tia phức tạp, biểu tình lại vẫn lãnh đạm, nàng thản nhiên nói “Phụ vương, Lạc nhi luôn luôn như thế, tại sao lại là thay đổi?” Hoàng thượng chậm rãi trên ghế rồng đứng lên, biểu tình có chút phức tạp, nói” Lạc nhi, trẫm biết, vì bảo hộ Dạ nhi, con bị không ít ủy khuất, bất quá, Dạ nhi không phải là người vô tình, nó đối với con lãnh đạm như thế, chỉ là bởi vì trẫm không có đem nguyên nhân nói cho nó biết, Dạ nhi tính tình khinh suất, trẫm không thể không dự phòng vạn nhất, không phải thời điểm vạn bất đắc dĩ, trẫm không nghĩ bại lộ thân phận con, con hiểu được khổ tâm của trẫm không? Trẫm cũng rất hi vọng con cùng Dạ nhi có thể tương thân tương ái, lấy thông minh của con, hẳn là đó có thể thấy được, Dạ nhi đối với muội muội con, chẳng qua là cảm tình, căn bản không tính là yêu, Lạc nhi…… Trẫm hi vọng con có thể……” Diệp Lạc không đợi hoàng thượng nói xong, liền ngắt lời nói “Phụ vương! Lạc nhi chỉ hy vọng có thể không cô phụ phó thác phụ vương cùng nguyện vọng mẫu thân là tốt rồi! Lạc nhi vốn là người sơn dã, hoàng cung này tuy rằng huy hoàng thoải mái, cũng không thích hợp với Lạc nhi.
67 Phượng Hoàng cung, trong đại điện khói hương bay lượn lờ, trong điện đốt vài cái đèn tinh xảo, tinh khiết bạc hỏa lò, bên trong ấm áp như xuân. Long Ngữ Lan một thân phượng bào đẹp đẽ quý giá, ôm gọn lấy thân thể xinh đẹp, tựa vào trên giường êm, đang tinh tế phẩm trà.
68 Gió lạnh xen lẫn mưa bụi, bay lả tả xuống, ban đêm yên lặng, phát ra tiếng mưa lộp bộp, chung quanh một mảnh tối đen, mây đen bao phủ toàn bộ bầu trời, một chút ánh trăng cũng không có, gió lạnh thổi qua, hoa cỏ cây cối rung động trong không gian.
69 Lạc cung, ánh nến yếu ớt đốt trong phòng ngủ soi rọi bóng hình Diệp Lạc mặc độc áo khoác mỏng, lặng yên ngồi ở trên ghế lau mái tóc dài ẩm ướt. Bỗng nhiên, cửa phòng ngủ bị người đẩy ra, Thanh nhi thần sắc kích động thẳng bước tiến vào, hạ giọng đối Diệp Lạc nói” Tiểu thư, không xong rồi, thái tử gia đến đây!”Diệp Lạc hơi sững sờ, còn chưa kịp hỏi rõ ràng, cửa phòng ngủ đã bị một cước đá văng, Tử Dạ sắc mặt âm trầm xuất hiện ở cửa phòng ngủ, lạnh lùng nhìn nàng.
70 Sau khi Tử Dạ rời đi, Diệp Lạc thở một hơi thật mạnh, sau đó chậm rãi ngồi trở lại ghế trên, hai mắt nàng mờ mịt nhìn về phía ngoài cửa sổ, bên ngoài mưa bụi bay lả tả, không biết khi nào thì ngừng, tựu như tiếng gió đã bất tri bất giác ngừng lại, vầng trăng đã lâu không thấy đâu, nay như lén lút, thẹn thùng hiện ra chiếu xuống ánh trăng mờ, làm cảnh sắc bên ngoài trải lên một tầng vàng nhạt.
71 Tiền viện Lạc cung, Diệp Lạc lặng yên đứng trên nền tuyết đã rơi thật dầy trên đất, ngẩng đầu nhìn về phương xa. Trên bầu trời, những bông tuyết nhỏ nhẹ nhàng bay xuống dưới mái tóc đen bóng của nàng, từ xa nhìn lại, giống như một bức họa hoàn mỹ.
72 Lạc cung, Diệp Lạc ngồi ở trên ghế, thần sắc lo lắng bất an nhìn bông tuyết ngoài cửa sổ bay lả tả, nàng đang đợi Tử Dạ, bình thường nàng tuyệt không muốn gặp hắn, nhưng là, bảo hộ hắn, cũng là chức trách của nàng, hiện tại hoàng thượng bệnh nặng, nếu như Tử Dạ lần này xuất cung có gì ngoài ý muốn, nàng về sau không mặt mũi nào đối mặt mẫu thân dưới cửu tuyền! Cửa bị đẩy ra, Thanh nhi đi đến, còn không đợi nàng mở miệng nói, Diệp Lạc liền lo lắng hỏi “Thế nào?” Thanh nhi biểu tình hơi do dự một chút, có điểm chần chờ nói “Tiểu thư, thái tử gia vừa mới cùng Linh sườn phi xuất cung.
73 Đêm khuya, tuyết trên bầu trời vẫn đang rơi xuống như là lông ngỗng, thỉnh thoảng có gió lạnh thổi qua, phát ra từng đợt thanh âm làm rợn tóc gáy, càng vào đêm, tuyết càng rơi xuống nhiều, nhiệt độ lại càng khắc nghiệt, thế gian vạn vật giống như đã bị đông cứng, chỉ có thể không tiếng động ở trong gió rét run.
74 Tử Ảnh gạt đám người chạy lại phía thị vệ kia, khàn giọng kêu lên “Có thấy Thái Tử Phi không? Có thấy không?” Thị vệ kia có điểm ngượng ngập, cúi đầu xuống, thấp giọng nói “Khởi bẩm Vương gia, nô tài vào ngoại sảnh Lạc cung, nhưng không có nhìn thấy thân ảnh Thái Tử Phi, nghĩ đến Thái Tử Phi đã bị vây ở trong tẩm cung, chính là bên trong hỏa thế thực mãnh liệt, nô tài vào không được, chỉ sợ, Thái Tử Phi đã dữ nhiều lành ít rồi!” Tử Ảnh hai mắt đỏ sậm, biểu tình cực kỳ thống khổ, hiển nhiên không thể tiếp nhận sự thật này, bỗng nhiên sắc mặt hắn trắng nhợt, hướng lên trời phun ra một ngụm máu đỏ, sau đó mắt tối sầm, liền ngất đi.
75 Lý ma ma nhìn chén tổ yến kia, trong mắt hiện lên một chút do dự, dù sao, mụ ở trong cung cũng đã nhiều năm, âm mưu quỷ kế trong cung, mụ gặp qua không ít, cũng trải qua không ít, năm đó, ngay tại thời điểm hoàng thượng đăng cơ, nàng phụng mệnh lão thái gia, mang theo một chén đựng huyết yến kịch độc, đi bức tử phi tử của hoàng thượng là Ngọc phi, tuy rằng chuyện này đã qua hơn hai mươi năm, nhưng mụ vẫn nhớ rõ mồn một tình cảnh ngày đó trước mắt.
76 Miếu cầu phúc hoàng gia của Tây Lương quốc tọa lạc trên đỉnh Hoa Sơn cách kinh thành ba mươi dặm, vốn là một miếu thờ có lịch sử lâu đời, được biết đến với tên Mẫu tổ miếu – miếu Thiên Thủ Quan Âm.
77 Diệp Linh không hiểu nhưng Tử Dạ cũng biết là nơi này đầy rẫy nguy hiểm, hiện tại trên núi tuyết lớn, mãnh thú trong núi căn bản là không tìm được đồ ăn, cho nên, dưới tình huống như vậy mãnh thú sẽ tìm cách tấn công người qua lại.
78 Ngay trong nháy mắt này, người áo đen kia đã lao tới trước mặt, bọn thị vệ mặc dù có tâm bảo hộ Tử Dạ, nhưng bởi đối phương quá đông, bọn họ mỗi khi muốn xông lên đã bị hắc y nhân chặn lại, rơi vào đường cùng, đành phải cùng những hắc y nhân kia giao đấu sinh tử.
79 Đau, cả người toàn thân chỗ nào cũng đau ê ẩm, Diệp Lạc nhỏ giọng kêu một tiếng, sau đó chậm rãi mở hai mắt ra. Ảnh đập vào mắt là một mảnh sương mù, chung quanh phảng phất có một tầng sương bao phủ cảnh vật xung quanh làm người ta thấy không rõ.
80 Sắc trời đã dần tối, nơi này vốn là ở dưới vực sâu vạn trượng, ánh mặt trời cũng chỉ có thể chiếu sáng một thời gian nhất định, cho nên khi mặt trời khuất bóng sau vách núi, vách núi đen liền bắt đầu trở tối, hơn nữa chung quanh hơi nước thật dày, nếu không có ánh mặt trời, liền cùng đêm tối không có gì khác nhau.