Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Thái Tử Phi Thất Sủng

Thể loại: Ngôn Tình
Số chương: 256
Cập nhật cuối: 10 năm trước
Truyện Thái Tử Phi Thất Sủng là một truyện khá hấp dẫn và lý thú, truyện là một tình cảm đầy vui, đầy buồn và có những cảm xúc lẫn lộn, Vốn dĩ tình yêu này nàng đều không biết được mai sau sẽ ra sao nhưng rồi cũng sẽ cố gắng vun đắp và xây dựng.

Danh sách chương Thái Tử Phi Thất Sủng


Chương 81: Mất Trí Nhớ

81 Sáng sớm, Diệp Lạc kéo thân thể mệt mỏi lặng yên đứng ở trước cửa động, ngoài động trên mặt hồ vẫn đang tràn đầy hơi nước, chung quanh vẫn đang có sương mù mỏng bao quanh, này đáy cốc cũng không lớn, nàng mất gần nửa canh giờ, cũng đã đem toàn bộ khe sâu đi khắp rồi, làm nàng thất vọng là, nơi này liền như một cái ngăn cách thế ngoại đào nguyên, căn bản cũng không có đường ra.


Loading...

Chương 82: Nghi Hoặc

82 Hoàng cung, tuyết như lông ngỗng vẫn đang rơi thành từng đợt trong gió lạnh, những bông tuyết nhẹ nhàng bay lơ lưng, rồi chầm chậm hạ xuống mặt đất, dường như muốn nuốt chửng cả không gian quanh nó.


Chương 83: Lãnh Khốc Vô Tình

83 Tiểu thái giám quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cung nữ quần áo đẹp đẽ quý giá đứng cách đó không xa, mỉm cười nhìn hắn, tiểu thái giám cước bộ đi tới, nhẹ giọng nói “Tiểu Vân tỷ tỷ Phượng Hoàng cung, có chuyện gì sao?” Tiểu Vân nhìn thoáng qua Tử Ảnh đứng cách đó không xa, sau đó nhẹ giọng đối tiểu thái giám nói ” Tiểu quý tử, Hoàng hậu nương nương gọi Vương gia đi qua một chuyến, ngươi đi báo Vương gia một tiếng.


Chương 84: Mẫu Tử Xung Đột

84 Long Ngữ Lan thấy Tiểu Vân đột nhiên hướng Tử Ảnh cầu cứu, sắc mặt trầm xuống, tức giận quát “Phản rồi! Mau lôi xuống cho bổn cung, lăng trì tới chết!” Vài cung nhân lôi Tiểu Vân đứng dậy, sau đó hướng dưới điện hành lang đi đến, Tiểu Vân không ngừng giãy dụa, thê lương kêu lên “Vương gia….


Chương 85: Tâm Sự Của Yến Đào

85 Hoàng đế? Tử Ảnh bên môi giương lên một chút cười lạnh, đã không còn nàng, hắn còn tranh giành cái gì nữa? Hắn tranh quyền đoạt vị, vì chính là có thể có được nàng, hiện tại nàng đã không còn, việc này đối với hắn còn có gì ý nghĩa? Tử Ảnh không nói gì thêm, hắn quay đầu, lại nhìn về phía bông tuyết kia bay lả tả, trong mắt toát lên đau đớn kịch liệt, người này là mẫu hậu hắn, hắn không thể bởi vì nàng giết Diệp Lạc mà giết nàng, nhưng hắn sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho nàng, cho dù người này là mẹ ruột hắn, cũng không thể tha thứ! Long Ngữ Lansắc mặt xanh mét, nhìn nhi tử trước mắt, nàng thật sự không thể hiểu được, nhi tử nàng vĩ đại như thế, làm sao có thể bị nữ nhân kia mê hoặc được, trong lòng nàng thật sự là vừa tức vừa giận, cho dù nàng lấy được Long ấn, nhi tử này chỉ sợ cũng sẽ không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ! Long Ngữ Lan càng nghĩ càng giận, nàng hận không thể làm thức tỉnh Tử Ảnh, không cho hắn tiếp tục trầm mê nữa, nhưng đây là đứa con độc nhất của nàng, cũng là nhi tử nàng yêu thương nhất, nàng như thế nào hạ thủ được? Càng nghĩ càng bực, Long Ngữ Lan phất ống tay áo, xoay người rời đi! Nhìn thấy Long Ngữ Lan rời đi, Tử Ảnh lại không hề phản ánh, hắn ngắm nhìn cảnh sắc xa dần dần mê mang, bóng lưng đứng yên lộ ra hương vị cực kỳ cô độc.


Chương 86: Đồng Tình Chi Tâm

86 Từng ánh mặt trời len lỏi theo vách núi đen chiếu rọi vào, hơi nước trắng xóa trên mặt hồ được chiếu sáng ánh lên màu hoàng kim, toàn bộ sương mù khe sâu tràn ngập ánh màu lấp lánh, tựa như ảo mộng.


Chương 87: Kháng Cự

87 Tử Dạ nói xong, bỗng nhiên cúi xuống hôn môi Diệp Lạc, có lẽ, hắn cũng không xem như hôn, mà là cắn, hắn giống như dùng chính phương thức này để diễn tả bất mãn của mình.


Chương 88: Xa Lạ

88 Ở xa xa truyền đến thanh âm một vật nặng rơi xuống, thức tỉnh trầm tư của Diệp Lạc, nàng giật mình một cái, thân thể không tự chủ được đứng lên, hướng cửa vào kẽ hở bước nhanh đi đến, nhưng sau khi đi mấy bước, nàng lại do dự ngừng lại.


Chương 89: Mất Trí Nhớ

89 Tử Dạ lặng yên đánh giá nữ tử xa lạ có dung mạo đẹp kinh người trước mắt, trong lúc nhất thời, cư nhiên quên mất nói chuyện, qua thật lâu, hắn mới chậm rãi hỏi “Ngươi là ai?” Diệp Lạc nao lòng, nàng không thể tin được nhìn Tử Dạ, trong mắt hắn nàng lại thấy được ánh nhìn thâm trầm quen thuộc, mà ánh mắt hồn nhiên khi hắn mất trí nhớ sớm đã không còn sót lại chút gì! Ánh mắt như thế thuyết minh nam nhân tự cao tự đại, không ai bì nổi đã khôi phục trí nhớ! Ý nghĩ khôi phục trí nhớ này vừa ra, Diệp Lạc mạnh đứng lên, hướng lui về phía sau vài bước! Đôi mắt thu thủy của nàng toát lên ánh nhìn đề phòng! Nàng lạnh lùng, thử hỏi “Thái tử gia?” Tử Dạ khẽ gật đầu, cũng theo đứng lên, thản nhiên nhìn Diệp Lạc liếc mắt một cái, lại hỏi “Ngươi là ai?” Diệp Lạc trong nháy mắt, cơ hồ muốn cất tiếng cười to, nhưng nàng lại cái gì cũng không làm, chính là lặng yên nhìn nam nhân này sẵng giọng, người nam nhân này khôi phục trí nhớ quá khứ rồi, lại đem chuyện mấy tháng nay quên sạch, này đây là chuyện gì chứ? Tử Dạ thấy Diệp Lạc không đáp lời, mày kiếm hơi nhăn, trong mắt hiện lên một tia không hờn giận, âm thanh lạnh lùng nói “Bản thái tử hỏi ngươi, ngươi không nghe thấy sao?” Diệp Lạc khóe miệng lộ ra một chút ý cười trào phúng, lạnh lùng nói “Thái tử gia, ngươi cũng đừng quên, nơi này chính là dưới vách núi đen hoang tàn vắng vẻ, nơi này, cũng không có thái tử gia cao cao tại thượng! Ta gọi ngươi một tiếng thái tử gia, chẳng lẽ ngươi liền thực nghĩ đến bây giờ vẫn ở trong hoàng cung của ngươi sao?” “Ngươi!” Trong mắt Tử Dạ hiện lên một tia tức giận, hắn luôn luôn tự cao tự đại, lại là thân phận thái tử tôn quý, khi nào bị người trào phúng như thế? Hiện tại bị một nữ tử xa lạ trào phúng như thế, trong lòng hắn thật sự là phẫn nộ! Bất quá, hắn nghĩ đến đã biết cái mạng là đối phương cứu, hơn nữa, đối phương mặc dù đối với hắn thái độ không tốt, lại ba lần bảy lượt cứu hắn, nghĩ đến đây, trong lòng hắn cổ phẫn nộ lại từ từ chìm xuống, hắn hít một hơi thật sâu, chậm thanh nói ” Đây đang là vách núi đen dưới Thiên Hoa núi sao? Là ngươi đã cứu ta?” Diệp Lạc cũng không muốn cùng hắn tiếp tục tranh chấp, tuy rằng nàng không nguyện ý đối mặt sự thật này, nhưng nàng vẫn là khắc chế chính mình, hơi hơi gật đầu.


Chương 90: Nàng

90 Núi Thiên Hoa tuyết rơi suốt hơn hai tháng, những bông tuyết sớm đã đem cả núi Thiên Hoa bao trùm lên, phóng tầm mắt nhìn đều là một mảnh tuyết trắng.


Chương 91: Xuất Cốc

91 Sơn đạo nhỏ hẹp trên núi Thiên Hoa, Tử Dạ cùng Diệp Lạc một trước một sau chậm rãi hướng dưới chân núi đi đến, phía sau hắn là đám thị vệ vừa mới gặp ở sơn khẩu đang lặng yên đi theo.


Chương 92: Tâm Sự Của Du Hàn

92 Du Hàn hơi ngạc nhiên, sau đó gật đầu, hắn nhẹ nhàng gẩy bông tuyết trên mái tóc đen của Diệp Lạc, có điểm không yên tâm nói ” Cung chủ, các nàng đang ở dưới chân núi, đường trơn trượt muội phải cẩn thận!” Diệp Lạc nhẹ nhàng gật đầu, nàng biết Du Hàn đang lo lắng cái gì, bởi nãy nàng vừa mới đem chuyện nàng mất đi hơn phân nửa công lực nói cho hắn biết.


Chương 93: Kế Hoạch Của Diệp Linh

93 Hoàng cung. Ở trong phòng ngủ Lưu Vân các, Diệp Linh bất an ngồi trên giường, hai tay nắm chặt một chỗ, khăn thêu trong tay cơ hồ bị nàng xoắn thành dúm dó, nhưng nàng không hề để tâm.


Chương 94: Dụng Tâm Kín Đáo

94 Lưu Vân các, trong phòng ngủ hoa lệ, Diệp Linh đang ngồi trước bàn trang điểm, tỉ mỉ vẽ đôi mi thanh tú, một lát sau, nàng buông bút chì trong tay ra, rồi hướng gương đồng ngắm nghía một phen, nhíu mày có điểm không hài lòng lắm , lại đem một mảnh son nhẹ nhàng đặt ở trên môi mấp máy, mãi cho đến đôi môi có vẻ đầy đặn đỏ tươi, thế này mới hài lòng đối với gương lộ ra một nụ cười quyến rũ.


Chương 95: Chán Ghét

95 “A?” Diệp Linh mở to đôi mắt đẫm lệ nhìn Tử Ảnh, không rõ hắn tại sao lại hỏi câu này. Vì giật mình sững sờ nên nàng cũng không phát hiện Tử Ảnh không gọi Diệp Lạc là hoàng tẩu, mà gọi là Lạc nhi.


Chương 96: Không Thể Trốn Tránh

96 Thủy Vân cung. Ở trong phòng ngủ, Diệp Lạc lặng yên ngồi trên ghế, đôi mi thanh tú khẽ chớp, hai mắt không có tiêu cự nhìn ra ngoài cửa sổ, trên khuôn mặt tuyệt mỹ thoáng nét ưu sầu.


Chương 97: Ức Vua Thoái Vị 1

97 Phượng Hoàng cung, trong đại điện rộng lớn , không khí cực kỳ áp lực, đám cung nhân không dám động đậy, lặng yên quỳ trên mặt đất. Long Ngữ Lan vẻ mặt giận dữ, sắc mặt xanh mét ngồi ở ghế phượng, vung mạnh tay lên, đem ấm trà trên bàn gạt xuống, tiếng vỡ vang lên, ấm trà nát thành vô số mảnh nhỏ, nước trà lênh láng đầy trên mặt đất.


Chương 98: Bức Vua Thoái Vị 2

98 Ba ! Hoàng thượng còn chưa nói hết lời, đã bị Long Ngữ Lan tát thật mạnh một bạt tai! Long Ngữ Lan biểu tình dữ tợn, thần thái lộ vẻ điên cuồng kêu lên “Câm mồm! Ngươi câm mồm cho ta! Không được phép nói Ảnh nhi là nghiệt chủng! Con ngươi cùng tiện nữ kia mới là nghiệt chủng!” Hoàng thượng bị Long Ngữ Lan ột bạt tai, trên mặt vẫn có ý cười trào phúng, hắn dùng tay chậm rãi lau đi máu tươi nơi khóe miệng, thở phì phò, nói ” Trẫm đã sớm biết, ngươi nữ nhân ác độc lúc trước trăm phương ngàn kế bố trí hết thảy.


Chương 99: Quyết Định Thống Khổ

99 Nghĩ đến đây, hoàng thượng trong lòng không khỏi đối Tử Ảnh có một tia áy náy, hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, không muốn đối mặt với dung nhan tràn ngập thống khổ trước mặt này.


Chương 100: Thương Nghị

100 Dạ Vân điện. Trong lãnh cung hẻo lánh, Thanh nhi cau mày bĩu môi, hung tợn đạp một cước vào đống đồ đạc đang để lẫn lộn, tức giận nói ” Đám cung nhân chết tiệt! Sao không đem nơi này quét sạch sẽ cơ chứ?” Diệp Lạc mỉm cười, cúi người đem ghế dựa dính đầy tro bụi bị người xô nằm trên mặt đất đỡ lên, cười nói “Thanh nhi, em cũng đừng oán trách, trong lãnh cung này ngày thường căn bản cũng không có người, cung nhân sao có thể tới dọn dẹp? Hơn nữa, lần trước chuyển vào Lạc cung, đi vội vội vàng vàng , tự nhiên cũng không có ai lại để ý tới nơi này!” Thanh nhi nhíu mày, nói ” Tiểu thư, người nếu vào cung, vì sao còn muốn ở nơi này? Người không phải nói, vào cung, sớm muộn gì đều đã bị thái tử gia biết được sao? Vì sao hiện tại không đi tìm thái tử gia nói chuyện rõ ràng đi? Cho dù không thể ở tại Lưu Vân các, tối thiểu cũng có chỗ ở hẳn hoi nha? Người xem nơi này, vừa dơ vừa loạn, hiện tại thời tiết lại lạnh như vậy, ngay cả chỗ nhóm lửa sưởi ấm cũng không có, cái này người làm sao sống?” Diệp Lạc vốn đang dọn dẹp đồ vật trên mặt đất, bây giờ nghe Thanh nhi nói như vậy, liền buông đồ vật trong tay ra, vỗ vỗ tay, nói ” Thanh nhi, ta với em nói qua bao nhiêu lần rồi, ta hồi cung, là vì bất đắc dĩ, nếu có thể, ta cũng không muốn bị bất luận kẻ nào phát hiện!” Thanh nhi thấy Diệp Lạc chủ ý đã quyết, trong lòng biết nói thêm nữa cũng vô dụng, liền cũng vén tay áo lên, cùng Diệp Lạc thu dọn lại đám lộn xộn, nàng tuy rằng không rõ, Diệp Lạc vì sao hồi cung, lại lựa chọn ở tại nơi này chính là địa phương vắng vẻ hoan tàn, nhưng mặc kệ Diệp Lạc làm cái gì, nàng đi theo là được! Một thái giám thiếu niên mặc lam phục , trên tay ôm lấy một ít quần áo cùng đệm chăn, từ bên ngoài lãnh cung đi đến.


Loading...