1 Nàng vừa mờ mắt, còn chưa kịp phục hồi tinh thần, đã cảm nhận một trận đau nhức từ bụng truyền đến, đau đến nàng muốn thăng thiên, đâu đến kinh hãi quỷ thần.
2 Bạch Phong Hoa trong lòng vừa tức vừa tiếc hận. Trí nhớ của nàng giờ phút này đã hoàn toàn đầy đủ của 2 thân phận, nàng giờ khắc này đã hiểu tâm tình của Bạch Phong Hoa.
3 “Tiểu thư, người thật là nói chuyện lưu loát rồi sao?” Tiểu Thúy vẫn còn chút lo lắng, xác nhận lại lần nữa. “Thật” Bạch Phong Hoa cười, “Hơn nữa lần này đã trải qua sinh tử, suy nghĩ của ta đã cẩn thận hơn rất nhiều rồi.
4 Lời này theo trong miệng Thường Phi nói ra là tương đương vô lễ, nhưng là trước kia đã tập mãi thành thói quen. Trước kia Bạch Phong Hoa thích Nam Hoa Vương muốn chết, nên đối với gã sai vặt này nhún nhường 3 phần, thậm chí có chút lấy lòng, nên sẽ không để ý khẩu khí của hắn.
5 Tính huống cực kỳ bi thảm như vậy không biết giằng co bao lâu…Rốt cục, Bạch Phong Hoa tựa vào ghế lười biếng lên tiếng “Tốt lắm, có thể dừng. Ta nói dừng tay ai còn đánh, người bị đánh kế tiếp là hắn.
6 Bị đánh cho bầm dập chở về, Thường Phi vốn tưởng rằng Nam Hoa Vương sẽ an ủi hắn một phen, nhưng Nam Hoa Vương lại bình tĩnh ngồi đó, không thèm để ý đến hắn.
7 Bạch Phong Hoa ăn sáng xong, liền đi thăm nương ốm nằm trên giường. Trên giường, vị phu nhân xinh đẹp sắc mặt tái nhợt nhắm chặt hai mắt kia chính là mẫu thân Tiết Nhu Nhi của Bạch Phong Hoa.
8 Phong Hoa hơi cúi đầu, cười khanh khách nhìn Bạch Tử Mặc, lại hơi hơi nhướng mày, trong mắt có một tia nguy hiểm không ai nhìn thấy. Tử Mặc chảy mồ hôi lạnh nhìn tỷ tỷ, mấp máy nói “Là… là Thường Phi đánh trước.
9 Tử Mặc đuổi theo Bạch Phong Hoa ầm ĩ nói “Tam tỉ, con người sao có thể giảo hoạt như vậy? Tỷ trước kia thành thật bao nhiêu, nhưng bây giờ thật sảo quyệt bất nhiêu!”Phong Hoa nhìn đệ đệ đầy khinh bỉ.
10 Một ngày này, ánh nắng tươi sáng, Bạch Phong Hoa cùng Bạch Tử Mặc ăn qua điểm tâm, liền mang theo vài người xuất môn. Tiểu Thúy vẫn thật cẩn thận hầu hạ ở bên cạnh Bạch Phong Hoa.
11 Nói là hỗn chiến, kỳ thật là thế cục nghiêng về một phía. Tử Mặc cùng thị vệ hướng đối phương đánh tới. Phong Hoa tựa như nữ vương đứng ở trên xe, vung roi đánh lén một hai cái, roi nào roi nấy đều rất chuẩn, đánh trúng đối phương làm đối phương ngao ngao kêu.
12 Phong Hoa nhìn Tử Mặc, thấy mặt hắn rõ ràng là rất lo lắng, trong lòng ấm áp, khẽ cười nói “Không cần phải lo!”“Nhưng là tỉ, tỷ chỉ ở cấp 2 còn nàng ở cấp 3 chiến khí!” Bạch Tử Mặc vẫn là không yên lòng.
13 Bạch Phong Hoa lòng đầy căm phẫn quát, mọi người vừa rồi còn sửng sốt, giờ thì toàn bộ như hóa đá, ngu ngốc đứng tại chỗ, tự hỏi trong lòng, bao gồm người đánh cùng người bị đánh, kể cả ‘đương sự’ Tiểu Thúy.
14 Trở lại thừa tướng phủ, bọn thị vệ ba chân bốn cẳng chuyển đồ vào viện của Phong Hoa trong một phòng. Phong Hoa luôn nghiên cứu cách phối dược, trở lại phòng ở, tập trung tinh thần phân biệt dược liệu, Tử Mặc gọi nàng cũng không phản ứng.
15 “Tỷ!” Bạch Tử Mặc bị nàng dọa cho hết hồn, quát lớn bảo Bạch Phong Hoa ngưng lại lời nói, lời nói của Bạch Phong Hoa giờ phút này quả thực là hồ ngôn loạn ngữ, đổ dầu vào lửa.
16 “Cho nên, vẫn còn một chuyện quan trọng khác. ” Nam Hoa Vương mỉm cười, nụ cười sáng lạn đến mê người, “Ta hôm nay đến, là vì tới cầu thân. ”Khi Nam Hoa Vương nói những lời này, cũng đồng thời quan sát biểu tình của Bạch Phong Hoa, nhưng mà trên mặt Bạch Phong Hoa không có một tia gợn sóng nào.
17 Tin tức Nam Hoa Vương bị Bạch Phong Hoa cự hôn ở kinh thành truyền đi ồn ào huyên náo. Rất nhiều người ban đầu không tin, nhưng là càng ngày càng nhiều người miêu tả sinh động về chuyện này, hơn nữa Nam Hoa Vương bên kia cũng không có đáp lại hoặc là phản bác, dần dần, mọi người tin chuyện này là thực.
18 Bạch Phong Hoa trở lại Thừa tướng phủ, liền phân phó bọn người Tần Hạo dọn dẹp một gian phòng ở rộng dùng để làm dược khố, đem toàn bộ dược liệu cướp đoạt của Nam Hoa Vương ra phân loại cẩn thận mà dọn dẹp.
19 Bạch Phong Hoa nhìn bộ dáng hưng phấn của Bạch lão gia tử, không kiềm được mà nở nụ cười, cười xong, nghiêm mặt lại nói “Gia gia, con không phải cướp của hắn, là Nam Hoa Vương tự mình tặng cho con, để đáp ân cứu mạng đó.
20 Bạch Tử Mặc nhíu mày nhìn Nam Hoa Vương, trong lòng có chút khó chịu. Thời gian người kia xuất hiện không phải quá khéo rồi sao. Cấp bậc hiện tại của hắn, căn bản không cần đến học viện đi học.