61 Dược liệu để luyện chế trung nguyên đan cũng coi như trân quý, Bạch Phong Hoa lần trước ở Phúc Địa mượn gió bẻ măng được không ít dược liệu, những gì không mang đi được thì đành chịu.
62 Bóng đêm lạnh lẽo, Bạch Phong Hoa lẳng lặng đứng trên nóc nhà, nhìn xuống toàn bộ kinh thành. Gió lạnh vù vù xẹt qua khuôn mặt của nàng, khiến làn da có chút đau.
63 Nghe được tiếng người nọ trên cây, thị vệ bên người Bạch Phong Hoa nổi giận, rút kiếm phẫn nộ quát “Lớn mật! Người nào dám vô lễ?”“Chỉ một thị vệ nho nhỏ cũng dám đối với bản công tử hô to gọi nhỏ?” Thanh âm khinh thường, tiếp theo một đạo chiến khí sắc bén liền đánh úp về phía thị vệ.
64 Gió lạnh gào thét, lạnh như băng đến tận xương. Mọi người đi đường không ngừng nghỉ, cũng rất là vất vả. Nhưng vì thần khí, tất cả mọi người không ai có câu oán hận.
65 Trên bầu trời kia ánh sáng dị thường của thất thải nở rộ, chiếu sáng từng khuôn mặt của mọi người. Bỗng nhiên, Lâm Sở Sở hét lên một tiếng đầy kinh ngạc: “Ca, ngươi mau nhìn, thất thải quang đã biến thành một khối bát sắc tuyệt mỹ!”Mọi người đều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, quả nhiên đúng như lời Lâm Sở Sở.
66 “Người đoán xem?” Bạch Phong Hoa cười lạnh nhạt, không lập tức đáp lại ngay. “Cửu cấp chiến khí sao?”“Cửu cấp là cao nhất?”“Là cấp mười ba!” Nhị trưởng lão hét lớn một tiếng.
67 Bạch Phong Hoa nhàn nhã uống nước, Lâm Sở Sở nhìn chằm chằm Trường Không kiếm, muốn vươn tay sờ sờ nhưng lại không dám, chỉ dám gương mắt nhìn. “Này, Bạch Phong Hoa , ta … ta có thể sờ nó không? “ Lâm Sở Sở hướng ánh mắt trông mong nhìn Bạch Phong Hoa.
68 Trong bóng đêm, Bạch Phong Hoa chỉ nhìn chằm chằm vào hắc y nhân mình đang một đường đuổi theo, Nam Cung Vân đem thanh ảnh diệu tử cất đi, nắm lấy góc áo của Bạch Phong Hoa gắt gao đi theo, nếu như có người nhìn thấy động tác của hai người bây giờ, tất nhiên cảm thấy quá mức quái dị.
69 Từ trên xuống dưới thừa tướng phủ náo nhiệt phi phàm, bọn hạ nhân đều bận việc , dọn dẹp, treo đèn lồng, chuẩn bị pháo hoa. Bạch Dịch Thủy chỉ huy bọn hạ nhân việc này việc kia, trong nhà tràn ngập không khí vui vẻ.
70 Cô gái mặc một thân phấn y kia, nghe được nàng mắng những lời này, Bạch Tử Mặc vẫn có chút mơ hồ bỗng nhiên giận dữ đứng lên, huy kiếm chỉ cô gái kia quát: “Câm miệng, ngươi này người đàn bà chanh chua! Lập tức xin lỗi, ta muốn ngươi lập tức xin lỗi tỷ ta cho ta!”“Cái gì? Ngươi mắng ta người đàn bà chanh chua? Còn muốn ta xin lỗi cái ?” Phấn y cô gái giơ chân mặt đỏ lên đứng lên, chỉ vào Bạch Tử Mặc buồn bực đòi mạng.
71 “Là thần khí gì?” Bạch Tử Mặc vừa nghe cũng vạn phần kinh ngạc. Có thần khí xuất thế sao thánh điện không có một chút tin tức?“Cụ thể là cái gì chúng ta cũng không biết.
72 Lời nói này của Lâu Bạch Y làm ặt Lâu Băng Nhi biến sắc, Lâu Băng Nhi nhanh chóng chạy đến trước mặt Lâu Bạch Y, sốt ruột lắc đầu: “Ca ca, không cần, không thể giết Tử Mặc a, hắn thật là người tốt.
73 Bạch Phong Hoa nhìn tình cảnh trước mắt có chút sửng sốt. Nếu nói, Tiểu Mộc trước kia ở một cái lâm viên (khu vườn) thu nhỏ thì cảnh vật trước mắt là một hồ sen khổng lồ, ngay cả lá sen cũng lớn hơn so với bên ngoài gấp mấy lần.
74 Ngay khi lòng Bạch Phong Hoa ảo não cùng đau đớn, bên tai truyền đến một trận tiếng ồn dồn dập. “Tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy, ngươi mau tỉnh lại, ngươi đừng làm ta sợ!”Chậm rãi mở hai mắt, Bạch Phong Hoa thấy vẻ mặt lo lắng, dùng sức lay nàng của Bạch Tử Mặc.
75 Bạch Phong Hoa bị lửa đỏ bao phủ. Ánh lửa thiêu đốt càng ngày càng đậm, thẳng lên tận trời cao. Hơi thở cực nóng càng lúc càng được khuếch tán ra. Giờ khắc này, mới là chân chính vạn chúng chú mục! Mới chân chính làm rung động lòng người!Đáng lẽ ra đây phải là Chu Tước thần thú cùng Chu Tước thánh giả trao đổi, cuối cùng lại buông xuống trên người Bạch Phong Hoa, thật không ai ngờ lại xuất hiện dị tượng này.
76 Phía sau vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, Bạch Phong Hoa không có quay đầu lại vì nàng biết đó là Nam Cung Vân. “Sư muội, ngươi không sao chứ?” Nam Cung Vân tiến đến, câu đầu tiên hắn nói chính là câu này.
77 Đoàn người Bạch Phong Hoa tiến vào cấm địa, phía sau là cánh cửa đá cao, phía trước mắt hơi hơi tối sầm đi nhưng lại sáng lên ngay sau đó. Phía trước hiện ra một con đường sâu thẳm, hai bên vách tường khảm đầy những viên thạch tỏa ra hào quang màu đỏ chiếu sáng toàn bộ không gian bên trong cấm địa.
78 “Được. ” Nam Cung Vân đứng lên đi đến trước cửa, bỏ lại một câu: “Khi nào đi thì gọi ta. ”“Sư huynh ngươi không hỏi ta đi làm cái gì sao?” Thanh âm Bạch Phong Hoa từ phía sau Nam Cung Vân truyền đến.
79 “Bạch tiểu thư, thỉnh ngài thứ tội, cũng thỉnh ngài chờ đợi một chút. ” Thái độ vị đội trưởng không phải chỉ là khách khí đơn giản mà chuyển sang cung kính vạn phần.
80 “Giao túi Càn Khôn ra, ta cho các ngươi được toàn thây. ” Tên sứt môi hai mắt tỏa sáng, hưng phấn quát. Từng gặp qua kẻ ngốc, nhưng chưa thấy ai ngu như vậy, nếu đã biết giá trị túi Càn Khôn thì phải hiểu, người có thể có được túi Càn Khôn là người như thế nào, những tên cướp như chúng nó động vào được sao.