81 “Đùng… Đùng…”Trên nền trời đêm, một cụm pháo hoa lan ra ánh vàng rực rỡ, hình dạng giống như một đóa hoa đang nở rộ, chính giữa là nhụy hoa như những sợi dây kết trút xuống, sáng rực đến loá mắt.
82 “Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?” Cố Đinh Hương tỉnh lại liền kêu to lên đau đớn, cả người đều là những vết thương sâu cạn không đồng nhất, trí nhớ cuối cùng của nàng là nàng đang xem nhóm ám vệ của nàng cùng đám cướp kia khổ chiến, tiếp theo, tiếp theo là cái gì đều không nhớ rõ.
83 Cố Đinh Hương khóc nức nở, chạy về phía Mạc Thanh Tuyệt. Hiện tại, một cô gái xinh đẹp như hoa, lệ tuôn như mưa, như thỏ con sợ hãi tìm kiếm cái ôm ấm áp, hình ảnh lúc này làm người ta yêu thương vui mắt không thôi.
84 Kể từ bây giờ Bích Lãng kiếm ngoan ngoãn nhận thức Mạc Thanh Tuyệt làm chủ nhân. “Ha ha ha ha…” Khốc Khốc đi đến bên người Mạc Thanh Tuyệt, không ngừng cười to, vừa cười vừa trào phúng nói: “Không nghĩ tới kẻ biến thái như người cũng có ngày hôm nay, ngươi không phải nói ai dám làm ngươi nghe lời, ngươi sẽ làm hắn vĩnh viễn không nghe không nói được sao? Vậy ngươi đi theo người này…” Không đợi Khốc Khốc nói xong, Tiểu Mộc đã cấp tốc đem nó thu về, bằng tốc độ nhanh nhất bay vào trong cơ thể Bạch Phong Hoa, thực rõ ràng là Thanh Long thánh giả không muốn làm cho người khác biết thân phận thật của hắn, nếu Khốc Khốc lại nói thêm vài câu nữa, Tiểu Mộc tuyệt đối tin tưởng Khốc Khốc sẽ có một cái kết cục thực thê thảm.
85 Bất quá gần hai ba canh giờ, mọi người bỗng thấy hoa mắt, chỉ thấy một lão già bạc đầu đang đứng trước mặt Nam Cung Vân, hai mắt sáng lên theo dõi cử chỉ của hắn.
86 Trên tầng mây, cúi đầu nhìn xuống dưới. Gió lạnh thổi làn tuyết, ánh mắt Nam Cung Vân mê loạn. Lông mi ẩm ướt, làm cho người ta có cảm giác không thoải mái.
87 Một màn diễn ra trước mắt này làm cho Bạch Phong Hoa không khỏi co rút khóe miệng, theo bản năng nhéo nhéo quyền. Này Bạch Hổ thánh giả, mỗi lần gặp mặt đều thật sự làm cho người ta có cảm xúc muốn hành hung hắn a.
88 Ở trong phòng kim quang sáng lấp lánh, toàn bộ đều là vàng bạc châu báu trân quý. Vây quanh đống châu báu này có mấy người đang thảo luận cái gì đó. Nhớ tới ở phía bên ngoài này có người dùng báu vật, bảo bối để ước nguyện, Bạch Phong Hoa nâng mi lên, khinh thường xuy một tiếng, con người ngu muội, luôn đem hy vọng gửi ở trên người khác, chẳng lẽ không biết tới một điều, dựa vào trời dựa vào người không bằng dựa vào chính mình sao.
89 Bạch Tử Mặc nghe thấy có người gọi hắn, bả đầu vòng vo lại đây, đầu tiên là thấy Lạc Thần Phong đang vẫy vẫy tay, mặt nhất thời đen một chút, khóe mắt đảo đến Bạch Phong Hoa đang bên cạnh Lạc Thần Phong, hơi hơi giật mình.
90 Đoàn người Bạch Phong Hoa tìm một cái khách sạn nghỉ tạm, mà đám người Lạc Thần Phong ở tại chỗ này phân tán ra khách sạn khác trong thành, Duy Vũ ở phía sau sắp xếp xong mọi việc, cũng đi tới khách sạn cùng bọn họ tập hợp.
91 Bạch Phong Hoa ánh mắt trêu tức nhìn lại hồ ly tinh kia đang cùng “Chu Tước thánh giả đại nhân. ” giằng co phía trước. Thật sự là “Chói lọi” a. Ánh mặt trời chiếu xuống, đem “Thần khí” kia phát ra quang mang rực rỡ màu sắc, mà trên mặt cô gái mặt đen kia còn mang một mảnh giận dữ, kiên nghị, hào không úy kỵ cùng yêu tinh đáng sợ giao thủ.
92 Ngay tại thời điểm Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh chuẩn bị bắt giữ mấy tên thị vệ giả này, bọn chúng lại đồng loạt làm ra một tư thế cổ quái, có rất nhiều người đều mang vẻ mặt thống khổ hướng lên trời, khóe miệng chậm rau chảy ra dòng máu đen, người cứ vậy ngã xuống.
93 Đoàn người Bạch Phong Hoa cứ như vậy về tới Thánh điện. Sau ngày trở lại Thánh điện, đối với Bạch Phong Hoa mà nói là bận rộn mà phong phú, bởi vì nàng đang dứt khoát hẳn hoi tẩy trừ Chu Tước thánh điện.
94 Duy Vũ bị phế chiến khí, đuổi ra khỏi gia môn?!Bạch Phong Hoa liền nhíu mi, đem thị vệ ngoài cửa gọi tiến vào, bảo họ lập tức đem tất cả những tin tức có liên quan đến Thiên Địa thương hội đều tìm tới.
95 Lưu Quang tuyết liên?! Trong lòng Bạch Phong Hoa hơi hơi căng thẳng, nhưng không chút biểu hiện ra bên ngoài. Lấy bản sự của Thiên Địa thương hội, đưa tới Lưu Quang tuyết liên cũng là không có gì là kỳ quái.
96 Bạch Phong Hoa hơi hơi hí mắt. Trong mắt hiện lên một tia ý vị thâm trường, nhìn Duy Vũ trong lòng có chút không yên đứng lên. “Điều kiện, nói đi. ” Bạch Phong Hoa trên mặt nở nụ cười thản nhiên, chậm rãi nói ra vài chữ như vậy.
97 Đồng tử Bạch Phong Hoa mở to, trong lòng có cái gì đó đột nhiên dâng lên, sau đó nở rộ. Nhìn vẻ mặt kiên định trên dung nhan tuấn mỹ trước mắt này, Bạch Phong Hoa có chút hoảng hốt đứng lên, trong lòng lại thật ấm áp, sự lo lắng dường như muốn tràn ra ngoài theo trái tim.
98 Bạch Phong Hoa hơi nhíu mày, quay đầu nhìn Lâm Sở Sở đầy nghi ngờ. Thất thải Phong Tín Tử này chính là thánh vật của tổ chức Phong Tín Tử, thế mà hiện tại Lâm Sở Sở sao có thể nói ra một cách bình thản như thế? Nhớ lại lúc nàng hỏi thăm về Thất Thải Phong Tín Tử, ông lão kia vỗ mông bước đi, một câu cũng không thèm nói thêm.
99 Cả sảnh đường kinh ngạc, ánh mắt tất cả mọi người đều dừng ở trên người Bạch Phong Hoa. Tại đại đường này, có rất nhiều người của hoàng thất các tiểu phụ quốc cùng đại quốc, trong lòng đều kinh ngạc không thôi.
100 Gió nổi, mây tụ. Ở trên khán đài cao nhất, nhóm giám khảo đã ngồi ở nơi đó. Các đại trưởng lão của Thánh điện Tứ đại quốc, thành chủ Sông Băng thành, cùng với Thiên Địa thương hội Duy Hạ đều đang ngồi ở đây.