1 Phần 1. Anh ta lái xe đâm vào tôi khiến tôi lộn nhào… Tôi bò dậy dùng gót giày đập cho xe anh ta lõm xuống… Anh ta mắng tôi qua đường không có chút đạo đức công cộng nào.
2 Phần 3: Tôi chuẩn bị xuống xe còn lịch sự quay lại nói với anh ta: “Nhà tôi đông người, chó dữ. Không mời anh lên nhà đâu”. Anh ta cười, nói: “Sau này còn có cơ hội.
3 Phần 5 Sau đó chúng tôi tới một quán trà âm nhạc, uống trà, nói chuyện, anh ta nói không nhiều nhưng rất có sức hấp dẫn, thu hút tôi nói không ngừng, anh ta ngồi nghe.
4 Phần 7: Tới công ty anh ta hỏi tôi: “Vẫn là chín giờ?”. Tôi không dám nửa đêm canh ba gặp anh ta nữa nên vội nói: “Không cần, năm giờ là được rồi”. Anh ta cười và lái xe vụt đi.
5 Phần 9 Tôi chìm trong cảm giác nặng nề và rút ra hai kết luận: Thứ nhất, tôi và anh ấy hết rồi. Tính anh ấy trầm, tính tôi xấu. Hai kiểu người như chúng tôi vốn chẳng có cách nào ở bên nhau được.
6 Phần 11 Tôi nói: “Cặp lồng đâu? Tôi phải về nhà”. Cuối cùng thì anh ấy cũng chịu mở miệng ra rồi, tôi còn tưởng là anh ấy mở trừng mắt mà ngủ nữa chứ? “Có phải vì tôi ôm em nên em cảm thấy khó chịu không?”.