1 Đau, toàn thân Giản Chỉ Hề đều rất đau.
Trong trí nhớ, Giản Chỉ Hề bị một chiếc Maserati do lái xe say rượu đụng phải, sau đó bay theo đường cong parabol tiếp đất.
2 Lần này Giản Chỉ Hề hoàn toàn sợ rồi, cô liều mạng giãy dụa, nhưng không có một chút tác dụng, nam nhân trên người khí lực lớn hơn cô nhiều lắm.
“Nè, đừng như vậy, có chuyện gì từ từ nói, chúng ta nói chuyện một chút đi.
3 Giản Chỉ Hề ra khỏi huyệt động, nhìn thấy ánh sáng lóe mắt ngoài huyệt động.
Bỗng nhiên, Giản Chỉ Hề đột ngột ngồi dậy, mở hai mắt ra, bắt đầu thở dốc không ngừng.
4 Nàng mở Quyển Mệnh Cách, lật vài tờ, nổi lên một chút cảm xúc, đang muốn đặt bút.
“Tư Mệnh, Tư Mệnh “
Một thanh âm quen thuộc từ ngoài cửa truyền đến, Giản Chỉ Hề ngẩng đầu đối diện với khuôn mặt xinh đẹp của Vọng Thư Thần Nữ trước mắt, vẫy tay.
5 Kết quả là, Giản Chỉ Hề vung bút viết trên quyển mệnh cách: Mấy tháng về sau, gia đạo sa sút Quan gia tiểu thư bị vị hôn phu vứt bỏ, mang theo bào thai trong bụng trở về tìm Hoả Tinh.
6 Cửu Thiên Huyền Nữ nhíu nhíu mày, bị Giản Chỉ Hề quang minh chính đại lấy công báo tư thù làm nghẹn họng không nói được câu nào nữa.
Quả thực mỗi một lần luân hồi đều ứng với một kiếp số, nhưng ngược từ đầu đến đuôi đến đuôi như vậy thì chính là cố ý.
7 Giản Chỉ Hề thấy tình huống không ổn, vội đứng ra ngăn cản.
“Chúng ta cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng, cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng.
8 Nghĩ tới đây, Giản Chỉ Hề không khỏi lại nhớ tới cơn ác mộng kia, nếu như thật sự yêu đương còn chưa từng nói tới, liền trực tiếp bị người ta hấp, nàng cũng quá bi thảm.
9 Vọng Thư nhìn khuôn mặt Giản Chỉ Hề dựa gần trong gang tấc, cảm nhận được hô hấp nóng hổi của nàng, bỗng nhiên trong lòng có nai con chạy loạn.
“Không động tâm sao?”
“Có!”
Tư thế kabe-don mạnh mẽ, cộng thêm dáng vẻ siêu đáng yêu, còn to gan lớn mật không giống người thường, phương thức bày tỏ của tổng tài bá đạo, phối hợp với động tác thân mật, nếu không động tâm cũng khó!
Đây chính biện pháp Giản Chỉ Hề đặc biệt thiết kế cho Vọng Thư.
10 Trong mắt hắn lóe lên một tia kinh ngạc, một tia nghi hoặc, nhưng chỉ trong nháy mắt, lập tức biến mất trong đôi mắt tối tắm thâm thúy kia.
Nhanh đến mức Giản Chỉ Hề không bắt kịp.
11 Vọng Thư giật giật khóe miệng, nàng ngẩng đầu nhìn một cái liền thấy Giản Chỉ Hề đang đen mặt nhìn chằm chằm mình.
Mặt Vọng Thư biến sắc, sợ vỡi linh hồn luôn.
12 Ngay từ đầu, lúc chỉ có một hai tiên nữ hâm mộ và ghen ghét nhìn nàng chằm chằm, nàng còn có chút đứng ngồi không yên.
Càng về sau, khi tất cả mọi người đều xoẹt xoẹt xoẹt nhìn nàng chằm chằm, nàng đã vững như bàn thạch.
13 Nhưng, chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới.
Giản Chỉ Hề còn chưa kịp im lặng ăn mấy món thức ăn, yến hội lại có động tĩnh mới.
Một nữ tử dáng dấp cực xinh đẹp, người mặc một bộ váy màu xanh biếc, làn váy thật dài kéo nhẹ như đuôi hồ ly, yểu điêu đi đến.
14 “Đẹp không?”
Lúc Thương Lăng hỏi câu này, không phải tự luyến hay trêu đùa, mà là băng lãnh như sương.
Dường như đang chất vấn, cũng dường như đang trách cứ nàng cứ thẳng thừng nhìn chằm chằm hắn như vậy.
15 “Thiên Đế Bệ Hạ, vẫn nên từ bỏ đi. ”
Giản Chỉ Hề quay đầu nhìn về phía Thương Lăng, đôi mắt sáng rực chớp chớp đầy vẻ cảm kích.
Thương Lăng thượng thần, ngài thật đúng là người tốt!
“Ồ? Vì sao?”
“Ta nghe nói, Tư Mệnh ngoại trừ viết mệnh cách linh tinh, không có sở trường gì.
16 “Ngươi giả bộ cũng ra dáng ghê, nhưng ba cái cành mận gai của ngươi có phải hơi ít chút không? Thành ý đâu? Ngươi nghiêm túc dùm chút đi!”
Giản Chỉ Hề rút rút khóe miệng, vẻ mặt bất đắc dĩ.
17 Nghe Giản Chỉ Hề nói Vọng Thư càng hối hận.
Ngẩng đầu 45 độ trời, vẻ mặt ưu thương.
“Tư Mệnh, ngươi nói xem lúc đó sao ta lại không dũng cảm một chút?”
Vọng Thư vẻ mặt u buồn than nhẹ, làm Giản Chỉ Hề ấm ức rơi đầy đất.
18 Đêm, trăng sáng sao thưa, trời tối gió lạnh, trên đường không một bóng người.
Giản Chỉ Hề nhẹ nhàng kéo cửa Thiên Phủ Cung ra thành một cái khe nhỏ.
19 Giản Chỉ Hề bỏ từng miếng từng miếng điểm tâm vào miệng, ăn rất vui vẻ.
Dù sao cũng là Thanh Khâu Vương tộc, chi phí ăn mặc hoàn toàn không phải Tiểu Tư mệnh nàng có thể so sánh được.
20 Giản Chỉ Hề gật đầu.
Cẩn Tu nói không sai, Thương Lăng trấn thủ U Hư Giới bảy ngàn năm, chưa bao giờ trở về, nàng làm sao mà có cơ hội gặp hắn?
Đúng là nàng nghĩ quá nhiều, ước chừng bởi vì đại đa số thời gian Thương Lăng đều ở đây đối mặt yêu ma, cho nên theo thói quen đối với bất kỳ kẻ nào cũng tìm tòi nghiên cứu với căm thù nhỉ?
Nàng không phải trường hợp đặc biệt mà.