1 Ngày nào cũng vậy, Lâm Phiêu Linh sáu giờ rời khỏi giường. Mặc quần áo rửa mặt chải đầu, soạn sách giáo khoa, chuẩn bị cơm trưa. Nhanh chóng mà có trật tự làm xong những chuyện này.
2 Mở cửa ra, trong căn phòng chỉ là một khoảng mù mịt, Phiêu Linh trong lòng không rõ nguyên nhân mà lo lắng không yên, chỉ có thể đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích.
3 Sáng sớm hôm sau, Phiêu Linh bị Joe gọi điện đánh thức. “Cô giận sao?” Phiêu Linh khẽ mở đôi mắt đang lim dim buồn ngủ. “Cái gì?” “Diệc Sinh nói tối hôm qua cô không vui.
4 “Trong một năm này anh luôn suy đoán, không biết em họ gì? Tên gọi ra sao? Còn đi học hay đã đi làm? Cũng luôn luôn hối hận vì sao lúc đó không tiến tới hỏi địa chỉ liên lạc của em, vì cái gì lại để em đi mất như vậy?” Diệc Sinh sâu sắc nói với Phiêu Linh “ Phiêu Linh, trong lòng anh tất cả đã sớm bắt đầu.
5 Tới giờ hẹn, Phiêu Linh đi vào đại sảnh của công ty Thịnh Vũ, thẳng bước tới quầy lễ tân: “Xin chào, tôi là Lâm Phiêu Linh, Vũ Dã tiên sinh hẹn tôi tới.
6 Rất nhanh, Phiêu Linh liền biết cái gọi là lật lại bản án của Vũ Dã là như thế nào. Vài ngày sau, trên TV đưa tin. Căn cứ theo báo cáo của một người bí mật, cảnh sát đã bắt được Vương Tử Tuấn - Nghệ sĩ của công ty Minh Hâm đang sử dụng ma túy trong câu lạc bộ đêm.
7 Phiêu Linh ra về trong tâm trạng không mấy vui vẻ. Về đến nhà, cô mệt mỏi nằm trên giường. Nghiêng đầu về phía cửa sổ, ngoài kia sắc trời ảm đạm, như nét mực đọng lại trên giấy Tuyên Thành, làm cho người ta thực không thoải mái.
8 Những ngày sau, bọn họ tham quan khắp trang viên. Hái từng chùm nho chín tỏa ra ánh sáng ngọc tím trong suốt như thủy tinh, đi thăm hầm ngầm trữ rượu nơi chứa từng dãy thùng gỗ lớn, nhấm nháp hương thơm ngào ngạt của trái cây.
9 Mấy ngày sau, Phiêu Linh đang trong giấc mộng ban đêm bỗng có cảm giác bàn tay ai dịu dàng vuốt ve gương mặt mình, mở mắt, đã thấy Diệc Sinh ngồi cạnh chăm chú nhìn.
10 Phiêu Linh xuống tầng, từng bước một đến chỗ Diệc Sinh. Đoạn đường rất ngắn, nhưng cô lại đi thật lâu mới tới. Cuối cùng, đứng trước mặt Diệc Sinh. Diệc Sinh đứng trong gió, khăn quàng trên cổ theo gió tung bay, làm cho dáng người có vẻ cao gầy cô đơn.
11 Tình thế hiện giờ không hề khả quan. Công ty Minh Hâm đối với địch thủ sẽ không dễ dàng buông tha, thừa cơ tạo ra rất nhiều tin tức bất lợi cho Phiêu Linh.
12 Vũ Dã bước chân nhanh đi vào gian phòng mà Vận Chỉ nói. Gõ cửa hồi lâu, bên trong mới truyền đến tiếng bước chân. Cửa mở ra, trước mắt Vũ Dã xuất hiện một cô gái.
13 Lễ giáng sinh chấm dứt, hai người về đến nhà, liền thấy một vị khách không mời mà đến đang ngồi trên bậc thang. Vận Chỉ nháy mắt mấy cái với Phiêu Linh, biết điều liền rời đi.
14 Mao Cẩn Viện nhẹ nhàng cười: “Chúng ta có quen biết. ” Nhân viên đang giới thiệu tỉnh ngộ: “Trước đây hai người đã gặp nhau?” “Không. ” Mao Cẩn Viện nhìn Phiêu Linh, ý vị thâm sâu nói: “Nhưng sống cùng một khu dân cư, nhất định biết đến sự tồn tại của nhau.
15 Phiêu Linh nhắm mắt làm ngơ, thủy chung không để ý tới cô ta. Mao Cẩn Viện đột nhiên tắt vòi nước, ánh mắt sắc bén nhìn Phiêu Linh: “Tôi và Diệc Sinh sẽ kết hôn, đừng vọng tưởng làm chúng tôi tan vỡ.
16 “Bác, bác nhất định phải giúp con. ” Vừa thấy Nhâm Lãng Nguyệt, Mao Cẩn Viện liền kêu to. “Cẩn Viện? Làm sao vậy, sao chỉ có một mình con, Diệc Sinh đâu?” Bà Nhâm vội vàng kéo Mao Cẩn Viện ngồi xuống ghế salon.